Chương 5: Câu dẫn người đàn ông khác

Thẩm Vãn Dao để xe ở cửa rồi vào tiệm cơm Tây.

Thẩm Vãn Dao vừa bước chân trái tới nhà ăn, chân phải đã nghe thấy hệ thống nói:

“Ký chủ, cậu phải nhớ kỹ, giả thiết nhân vật của cậu là công pháo hôi phong lưu! Chính là cái loại Alpha háo sắc, hay động tay động chân, còn có chút đáng khinh á!”

Thẩm Vãn Dao gãi đầu, ậm ừ: “Thật ra tôi chưa hiểu lắm, cậu có thể dạy tôi không?”

“… Được rồi.”

Thẩm Vãn Dao ngồi vào bàn trống trong nhà ăn.

Đã rất lâu cậu không ra ngoài ăn cơm. Trước kia đều do đầu bếp trong nhà làm rồi đưa đến phòng cậu.

Cậu tò mò nhìn chung quanh.

“Đừng nhìn loạn.”

“Thụ chính Quý Tranh đã tới, ở chỗ góc trái trên kia kìa, hắn thấy cậu rồi.”

Thẩm Vãn Dao: “?!”

Cậu tò mò nhìn thụ chính Quý Tranh.

Thanh niên tuấn tú cao lớn, tóc đen mắt xanh. Hắn đang ngồi lật dở menu của nhà hàng, vẻ mặt thong dong tản mạn.

Cổ của thanh niên mang vòng cổ phòng ngừa bị A đánh dấu, đồng thời cho thấy hắn là một Omega.

Thẩm Vãn Dao nhỏ giọng nói thầm: “Đợi lát nữa tôi cứ trực tiếp nói ‘tôi muốn bao nuôi anh’ với người ta hả?”

“Không phải.”

“Trước đó cậu cần thể hiện giả thiết nhân vật đã. Ờm, ví dụ như cậu đùa giỡn người phục vụ trước mặt hắn một lúc, khiến hắn nghĩ cậu phong lưu xấu tính.”

“Cậu biết nên đùa giỡn người phục vụ thế nào chưa?”

Thẩm Vãn Dao: “……”

Cậu cắn đôi môi đỏ thắm, lí nhí trả lời: “Tôi cũng không ngốc đến thế, tiểu thuyết tôi hay đọc cũng có tình tiết như thế, tôi biết mà.”

“Vậy là tốt rồi.”

Chỉ trong chốc lát.

Người phục vụ bưng đồ ăn tới.

Người phục vụ là một vị nam Alpha có khuôn mặt thanh tuấn, là sinh viên tới làm thêm.

Thẩm Vãn Dao yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu người phục vụ là con gái hay là Omega thì cậu sẽ không dám đùa giỡn đối phương đây, bởi vì như vậy rất không lễ phép luôn.

Người phục vụ bày các món ăn lên mặt bàn: “Tiên sinh, xin chào, đây là sữa dâu tây đông lạnh ngài gọi…”

Cậu ta khựng lại một, ánh mắt dán lên người Thẩm Vãn Dao.

Từ trước đến nay cậu ta chưa gặp người xinh đẹp như vậy.

Thiếu niên mới tiến vào từ bên ngoài, khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh làm cho ửng hồng, đôi môi vừa uống nước hơi ướŧ áŧ, căng mọng như anh đào ngâm trong nước.

Cổ họng của người phục vụ khẽ run lên.

Đột nhiên.

Bàn tay nhỏ trắng nõn ấm áp của thiếu niên đặt lên mu bàn tay của người phục vụ.

Thẩm Vãn Dao ngẩng đầu, nhướng mày, đuôi mắt phiếm hồng nhấc lên, đôi mắt màu hổ phách như tỏa sáng, hàng mi dày hơi run lên.

Cậu như là nhóc thỏ tinh muốn câu hồn đoạt phách, vừa thuần vừa dục.

Chỉ thấy đôi môi đỏ thắm của câuh lúc đóng lúc mở, nói với người phục vụ: “Này, cho cậu chút tiền boa, ngồi đây với tôi được không?”

Rõ ràng là một câu rất phong lưu nhưng khi được thốt ra từ mồm cậu…… Lại thành bé mỹ nhân tịch mịch đang tìm kiếm sự ấm áp.

Ánh mắt của người phục vụ tối sầm lại, mu bàn tay hằn lên gân xanh.

Cậu phản chế nắm chặt lấy tay Thẩm Vãn Dao, cúi người áp sát Thẩm Vãn Dao.

“Không cần tiền boa, tôi cũng có thể ở cùng ngài mãi.”

Thẩm Vãn Dao: “?”

Sao chuyện này không phát triển giống trong tưởng tượng của cậu vậy.

Không phải anh phục vụ này nên tức giận à?

Thẩm Vãn Dao thoáng nhìn qua thụ chính Quý Tranh.

Quý Tranh lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh cậu, giọng nam khàn khàn từ tính vang lên.

“Cậu phục vụ này, cậu không nên làm ra hành động xúc phạm người khác ở nơi công cộng thế này.”

Trong phút chốc, Thẩm Vãn Dao còn cho rằng mình nghe lầm.

Thế mà thụ Quý Tranh lại thay cậu chỉ trích người phục vụ?

Nhưng rõ ràng là cậu động tay động chân với người ta trước kia mà. Cậu mới là đồ lưu manh nha!

Thẩm Vãn Dao không biết làm sao.

Người phục vụ trẻ tuổi đứng dậy, mắt đối mắt với Quý Tranh.

Mỗi một vị Omega thành niên đều sẽ mang vòng cổ tránh bị căn ở giữa cổ.

Người phục vụ coi Quý Tranh thành O, cũng rất không vui vì bị Quý Tranh quấy rầy: “Một thằng Omega mà dám…”

Quý Tranh nhíu mày.

Thẩm Vãn Dao xen vào giữa hai người đang giằng co.

Thẩm Vãn Dao đi đến trước mặt Quý Tranh. Cậu nhướng mày, nhón chân, giơ tay túm chặt cà vạt của Quý Tranh.

Thanh niên tuấn dật bị cậu buộc phải cúi người, tóc đen rũ xuống, mắt lam ánh lên khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Vãn Dao.

Thẩm Vãn Dao uể oải, vẻ mặt diễm thuần mặt tỏ vẻ bất mãn, rất giống mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi:

“Lần đầu tiên thấy có Omega tới phá rối chuyện của Alpha đấy.”

“Là tôi có hứng thú với cậu phục vụ bày trước, sợ là anh không biết Alpha như tôi rất phong lưu rồi?”

Thẩm Vãn Dao cảm thấy mình ngầu bá cháy bọ chét, chỉ giọng điệu đã lộ rõ sự phong lưu.

Nhất định thụ chính sẽ rất khinh thường cậu!

Quý Tranh không nói chuyện, hắn chỉ cụp mặt nhìn chiếc cà vạt bị túm chặt của mình.

Ngón tay túm chặt lấy cà vạt hắn của thiếu niên thon dài, trắng trẻo hồng hào.

Vào giờ phút này, khoảng cách giữa Thẩm Vãn Dao và Quý Tranh rất gần.

Thẩm Vãn Dao lại không dùng miếng dán ức chế tin tức tố.

Tin tức tố mật đào mọng nước tỏa ra khắp nơi.

Dọc đường đi lại không có bất cứ kẻ nào nhắc nhở cậu phải dùng miếng dán để kìm giữ tin tức tố của mình lại.

Ngược lại có rất nhiều người say mê mùi hoa quả này, họ còn hy vọng vị Bồ Tát này có thể phóng thích tin tức tố nhiều hơn.

Đồng dạng, Quý Tranh cũng ngửi được tin tức tố của Thẩm Vãn Dao.

—— tối hôm qua, tuy hắn không nhớ rõ mặt của vị thiếu niên Alpha kia.

Nhưng hắn lại nhớ rất rõ mùi tin tức tố của đối phương.

Hương mật đào ngọt thanh, mềm mại, mới mẻ.

Thế nên khi hắn gặp Thẩm Vãn Dao, từ ánh mắt đầu tiên đã xác định được đối phương là người người hắn muốn.

Thẩm Vãn Dao không biết chân tướng vẫn tiếp tục vụng về bắt nạt người khác.

“Vị Omega này, phiền anh về sau đừng quấy rầy các Alpha nghe chưa.”

Đột nhiên Thẩm Vãn Dao buông cà vạt của hắn ra.

Sắc mặt của Quý Tranh đã đen như đít nồi, trong mắt lam như có bão tố quay cuồng.

Ký ức đêm qua dần trở nên rõ ràng.

Thiếu niên khóc tức tưởi trong l*иg ngực hắn, mềm mại cầu xin ngừng lại mà nói không thành lời.

Kết quả, trời vừa sáng, thiếu niên đã ở bên ngoài câu dẫn người đàn ông khác.

Đêm qua bị hắn cho ăn mà chưa đủ thỏa mãn sao à.

Thẩm Vãn Dao thấy vẻ mặt của Quý Tranh quái dị bèn trộm hỏi hệ thống: “Phản ứng này của thụ chính là bình thường à?”

Hệ thống: “Bình thường, hắn bị sự ác liệt của cậu dọa thôi, hơn nữa còn rất khinh thường cậu nên sắc mặt mới khó coi như vậy.”

“Ký chủ, biểu hiện của cậu không tồi! Làm tôi rất kinh ngạc!”

Lần đầu tiên được hệ thống khích lệ, Thẩm Vãn Dao rất có cảm giác thành tựu.

Hệ thống: “Kế tiếp, cậu có thể bày tỏ ý muốn bao nuôi hắn.”

Thẩm Vãn Dao gật đầu trong lòng.

Quý Tranh vẫn không nhúc nhích, đứng trước mặt cậu.

Thẩm Vãn Dao lùi về sau, ngồi thụp xuống ghế rồi nghênh ngang nhếch chân lên.

Ống quần co lại khiến đoạn mắt cá chân trắng như ngọc lộ ra, rất phù hợp để bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay thưởng thức như nhuyễn ngọc.

Thẩm Vãn Dao dùng mũi giày, cọ lên đầu gối của Quý Tranh, nom rất giống cậu chủ nhỏ xấu tính khó ưa.

“Ngài Omega này, anh còn chưa đi đi. Hay anh không đành lòng nhìn em trai phục vụ này bị tôi bắt nạt?”

Thẩm Vãn Dao nghiêng đầu, chớp mắt, cong môi.

“Nếu không thì anh thay cậu ta ở cùng tôi cũng được?”

“Ừm…để càng tiện hơn, tôi muốn trực tiếp bao nuôi anh. So với Alpha, tôi càng cảm thấy hứng thú với Omega hơn.”