Chương 2: Thế giới thứ nhất 2

Thiếu niên vẫn luôn cúi đầu giờ phút này lại động đậy, đồng tử đen nhánh giấu phía sau mái tóc hờ hững nâng lên, “Tôi không phải tới đây để giúp đỡ, các cô phải dựa theo thời gian làm việc mà trả tiền cho tôi.”

Ôn Nguyễn đang muốn thay cậu ta phản bác nghe thấy thế thì sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới cậu ta lại nói trắng ra như vậy.

Cô ta ngơ ngác quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt như nhìn người lạ mà nhìn thiếu niên đang đứng phía sau, đôi mắt tròn xoe như nai con tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta vẫn luôn cho rằng, cậu ta yếu ớt đáng thương, chịu nhiều đau khổ, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra ngoài, cho nên mới không nhịn được muốn giúp đỡ cậu ta một phen.

Nhưng mà bây giờ, thiếu niên gầy gò đang đứng trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng và lời nói không hề cảm thấy thẹn với lương tâm kia, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng mà cô ta tưởng tượng.

Ôn Nguyễn sững sờ tại chỗ, không biết phải nói gì.

Ôn Lung thu hồi ánh mắt, giống như đang bố thí nói: “Vậy thì chính là người hầu rồi, vào làm việc của cậu đi.”

Diêm Lê im lặng, không nói một lời bước vào trong, hỏi Ôn Nguyễn đang đứng ở bên cạnh: “Tôi phải làm gì? Còn nữa, tiền lương tính như thế nào?”

Giọng nói của cậu ta rất lãnh đạm, trực tiếp dội một chậu nước đá vào tim của người nghe thấy lời này.

Ôn Nguyễn càng thêm cứng đờ.

Ngữ khí này của thiếu niên, thật giống như hắn chưa từng xem cô ta là ân nhân, mà chỉ là một người chủ cung cấp công việc cho cậu ta mà thôi.

Nhưng mà không nên như vậy a…… Cô ta rõ ràng đối xử với cậu ta tốt như vậy, giúp đỡ cậu ta nhiều như vậy, sao cậu ta lại có thể sử dụng ngữ khí lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với cô ta được chứ?

“Mình……” Cô ta lắp bắp, hoàn toàn không biết nên trả lời cậu ta như thế nào

Tiền lương bao nhiêu,cô ta sao có thể biết được chứ? Cô ta cũng sẽ không đặc biệt chú ý tới tiền lương của người hầu trong nhà.

Ôn Lung tự nhiên mà tiếp lời, “Mỗi ngày mười kim,còn về phần làm gì…… Trong nhà tạm thời không thiếu người hầu, cậu cứ giúp đỡ làm một chút việc vặt là được.”

Mỗi ngày mười kim, xem như đã không tệ rồi.

Đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều người nguyện ý tới Ôn gia làm việc.

Cô nhẹ nhàng quét mắt nhìn Ôn Nguyễn đang không biết làm sao, tầm mắt cũng không quá mức mãnh liệt.

Nhưng mà ánh mắt khinh phiêu như vậy, lại làm cho Ôn Nguyễn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy, so với chị mình, thì mình thật sự quá không hiểu chuyện rồi, vì một chút đồng cảm ấu trĩ mà đã mang một người lai lịch không rõ về nhà.

Ôn Lung cũng mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào, tùy ý hô với người ở trên lầu: “Mẹ Trương.”

“Tới đây!” Một phụ nhân mặc đồng phục người hầu từ trên lầu bước xuống.

“Đại tiểu thư.”

“Người mới tới.”

Ôn Lung vươn ngón tay ra tùy ý chỉ về phía Diêm Lê, “Có việc vặt gì đều có thể giao cho cậu ta làm. Còn nữa, người này không phải thuê từ công ty chính quy, bà phái người kiểm kê lại đồ vật trong nhà một lần, miễn cho đánh mất.”

“Được.”

Ôn Nguyễn ở bên cạnh cắn đôi môi đến trắng bệch.

Chị…… sao có thể phán đoán người khác một cách ác ý như vậy chứ?

Diêm Lê là bạn học của cô ta, sao có thể có tâm tư thấp kém như vậy được?

Mẹ Trương nhìn đồng phục trên người của thiếu niên, vừa lên lầu vừa nói: “Cậu lên đây với tôi trước, thay quần áo để làm việc vào.”

Tròng mắt đen như mực của Diêm Lê giật giật, “Quần áo, phải bỏ tiền ra mua sao?”

“Ách…… Không cần.”

Hắn lúc này mới gục đầu xuống đi theo sau, đôi mắt bị mái tóc dài che mất nhìn có vẻ đặc biệt u ám.

[ Cốt truyện tiếp theo, Diêm Lê bởi vì áp lực nhiều năm dẫn tới tâm lý biếи ŧɦái, sinh ra bệnh chiếm hữu đối với nữ chủ Ôn Nguyễn đã từng giúp đỡ cậu ta, làm ra rất nhiều hành vi quá kích đối với nam nữ chủ. ]

Hệ thống nói xong cốt truyện, giống như sợ cô sẽ làm sai, nên kiến nghị nói: [ nguyên chủ ngược đãi Diêm Lê, là ngòi nổ cuối cùng làm cho cậu ta hắc hóa trở thành vai ác. Bởi vậy hệ thống kiến nghị ký chủ, chỉ cần ở trong phạm vi thiết lập không sụp đổ, không làm ra những hành vi ác liệt của nguyên thân, thì nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng. ]

Ôn Lung không đem lời nói của hệ thống để ở trong lòng.

Cô nói tiếp ở trong đầu: Ta muốn hỏi thêm một vấn đề. Tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ là gì?

[ Chỉ cần bảo đảm cậu ta không sinh ra ý niệm cực đoan với nữ chủ, thì sẽ tính là nhiệm vụ hoàn thành. ]

…… Thì ra là thế.

Ôn Lung nhìn bóng lưng Diêm Lê, nhẹ nhàng nheo hai mắt lại.

Người như vậy không dễ đối phó cho lắm, vì sống sót mà cái gì cũng có thể không cần, trong xương cốt chắc đã đen hết rồi.

Bây giờ xem ra, người này chắc đã hắc hóa từ trước rồi. Cái hệ thống ngu ngốc này, ngay cả vai ác hắc hóa khi nào cũng không biết rõ, còn tưởng rằng là do nguyên thân nên mới dẫn tới kết cục như vậy.

Cô thở dài trong lòng.

Chậc, có chút phiền toái rồi đây.