Chương 25: Thế giới thứ nhất 25

Những người xung quanh đều tỏ ra thân thiện với cậu.

Dù cậu biết rằng những thiện ý đó dối trá mà mờ ảo, nhưng vô hình trung lại quen với việc sống trong sự ấm áp như vậy.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Cậu cau mày, tầm mắt dừng ở đôi tay đang đặt trên đầu gối.

Đôi tay này hoàn toàn không còn khô gầy làm cho người ta sợ hãi như nửa năm trước đây nữa, mặc dù bởi vì làm việc ở Ôn gia nên lòng bàn tay có hơi chai sạn, nhưng mà lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của đôi tay này chút nào.

Nửa năm qua, mu bàn tay của cậu đã được bao phủ bởi một lớp mỡ hơi mỏng, mạch máu trước đây vốn lồi ra, bây giờ đã biến thành những đường gân xanh xinh đẹp rõ ràng. Ngón tay cũng có nhiều thịt hơn so với trước đây, thẳng và thon dài.

Trong đầu cậu có thứ gì đó sắp hiện lên, đang muốn bắt lấy nó,thì lại nghe thấy trên lầu truyền tới một giọng nói cực kỳ lãnh đạm.

“Cậu ngồi ở chỗ này làm gì?”

Giống như là đang bất mãn vì cậu lười biếng vậy.

“A, chị, là Diêm Lê cậu ấy bị thương rồi, em để cho cậu ấy ngồi ở chỗ đó.”

“Bị thương rồi?” Ôn Lung bước từng bước xuống lầu.

“……”

Ôn Lung chậm rãi đi xuống.

Cô híp mắt, dường như chú ý tới gì đó, ngột nhiên tiến lên phía trước vài bước, rồi đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen.

“Cậu hình như gầy đi rồi.”

Diêm Lê: “……”

Có sao?

Ôn Lung cẩn thận nhìn đi nhìn lại xương quai xanh lộ ra bên ngoài của cậu.

Không phải là thật sự gầy đi rồi chứ?

Diêm Lê liếʍ môi dưới, không được tự nhiên mà muốn kéo cổ áo lên cao.

Hệ thống đưa ra kết luận: 【 Gầy đi bốn cân rồi. 】

Ôn Lung ngây ngẩn cả người.

Một ngày ba bữa cô cho cậu ta ăn ngon uống tốt trong một tháng mới có thể tăng lên bốn cân thịt, kết quả mới ăn tết có bảy ngày là lại gầy đi rồi!?

Ôn Lung thật sự rất tức giận, nổi giận nói: “Cậu ăn tết như thế nào vậy hả!!?”

Diêm Lê nhìn dáng vẻ này của cô, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, nói chuyện cũng có chút chột dạ, “…… Ăn bánh mì, còn có mì sợi.”

“…… Tiền của cậu đâu!!”

“Diêm Hải phát hiện tôi thi được hạng nhất mà lại lừa ông ta là chỉ thi được hạng năm, liền đánh tôi một trận, 200 kim tiền thưởng bị ông ta lấy đi mất rồi.”

“Vậy tiền lương đâu?”

“……”

Tiền đó không nỡ lấy ra. Đồ ăn trong dịp tết thật sự là quá đắt. Cậu còn muốn tiết kiệm lại để lên đại học còn có mà dùng nữa.

“Keo kiệt chết đi được!” Ôn Lung giống như biết cậu đang suy nghĩ gì, hung dữ nói.

Ôn Nguyễn vỗ trán, cứ cảm thấy trọng tâm của câu chuyện đã đi chệch hướng rồi.

Cô ta nhịn không được nhắc nhở: “Chị, cái đó…… nếu không thì xử lý vết thương cho cậu ấy trước đi?”

“Bạn học Diêm Lê, Diêm Hải mà cậu vừa mới nói là ai vậy?”

“Cha tôi.” Diêm Lê rũ mi mắt xuống.

Cậu không thích gọi tên người đó như vậy.

Ôn Nguyễn sững sờ không thể tin tưởng được, “Ông ta là cha của cậu sao, tại sao lại có thể đối xử với cậu như vậy được chứ?”

Phản ứng của Ôn Lung hoàn toàn khác với cô ta, cô hận sắt không thành thép mà mắng: “Ngu ngốc, ông ta đánh cậu cậu không biết đánh lại sao?”

“Nặng hơn một trăm bốn mươi cân chỉ để đó làm cảnh à!?”

Diêm Lê nâng mắt lên, “Sao cô lại biết tôi nặng hơn một trăm bốn mươi cân?”

“…… Đoán.”

“Ồ…… nhưng mà Diêm Hải nặng tới một trăm sáu mươi cân lận, tôi đánh không lại ông ta.”

Ôn Lung quả thực sắp bị cậu chọc cho tức chết, “Phế vật! Cậu không biết dùng công cụ sao? Chai bia, dao……”

“Chị…… chị!”

Ôn Nguyễn vội tiến lên che miệng cô lại.

Cái này là phạm pháp đó!

Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Lung cũng không nói những lời dạy hư trẻ nhỏ kia nữa, nhưng mà vẫn cau mày trừng mắt nhìn người đang ngồi ở trên sô pha.

Diêm Lê rất thức thời mà không lên tiếng nữa.

Nhưng mà không hiểu sao cậu lại nhịn không được mà nhìn bộ dáng cô thở phì phò nhiều thêm mấy lần.