Chương 27: Thế giới thứ nhất 27

Cậu đặt bút xuống, nhìn về phía nữ sinh ở lớp thực nghiệm kia, nhíu mày nói: “Cậu có thể đừng nhìn mình nữa được không? Ảnh hưởng tới mình học bài……”

Nữ sinh hai tay chống cằm, bĩu môi, lộ ra bộ mặt ngây thơ, “Diêm Thần, cậu đang xấu hổ sao?”

Cô ta rất có tự tin về mị lực của mình, cũng không cảm thấy Diêm Lê là thật sự đang phiền chán cô ta.

Diêm Lê cau mày.

Có bệnh à.

Ôn Lung ở bên cạnh cậu cảm thấy tư duy của cô nương này thật sự quá buồn cười, nhưng mà vì để không OOC nên chỉ có thể chịu đựng.

Kỳ nhân khó gặp, thật ra cô cũng rất vui lòng ngồi ở chỗ này lâu một lát.

Nhưng mà nếu ngồi thêm tý nữa, thì cô sợ đến lúc đó không thể giữ được biểu cảm của mình, nên liền lạnh mặt giả bộ muốn đi toilet, đứng dậy rời đi.

Thấy vị trí ở bên cạnh Diêm Lê còn trống, hai mắt nữ sinh sáng lên, lập tức đứng dậy khỏi vị trí bên cạnh Lâm Đồng, định ngồi vào chỗ của Ôn Lung.

Lúc cô ta co chân đang muốn ngồi xuống, Diêm Lê lại nhanh tay lẹ mắt mà kéo ghế của Ôn Lung ra.

Trực tiếp làm cho cô ta ngã trên mặt đất.

“Cậu”

Diêm Lê lại lên tiếng trước cô ta, cậu không vui nói: “Cậu ngồi xuống vị trí của cậu ấy, mình sẽ bị mắng. Lại còn phải đi giặt khăn lông để lau bàn một lần nữa.”

“Mình rất bận, lại lau thêm một lần nữa rất mất thời gian, cũng rất phiền toái.”

“……” Nữ sinh kia chấn kinh, “Sao cậu lại có thể không lễ phép như vậy cơ chứ?”

Diêm Lê nghiêng đầu, cảm thấy lời chỉ trích của cô ta quả thực không hề có đạo lý.

“Mình vẫn luôn như vậy.”

“Cậu! Cậu cũng quá thô lỗ rồi!”

Nói xong câu này, cô ta căm giận đứng lên khỏi mặt đất, bụm mặt bỏ đi.

Lâm Đồng yên lặng nghe xong toàn bộ quá trình, trong mắt hiện lên tán thưởng, âm thầm gật đầu.

…… Mặc dù hành vi của cặp đôi này có chút phóng đãng và khác người một chút, nhưng mà tình cảm vẫn rất chân thành tha thiết.

Nhìn Diêm Thần mà xem, cư nhiên có thể vì Ôn Lung mà thủ thân như ngọc đến mức này!

Mãi cho tới khi chuông vào lớp vang lên lần thứ hai, Ôn Lung mới chậm rãi từ bên ngoài trở lại.

*

“Tại sao…… hộp cơm của cô lại lớn hơn rồi?”

Diêm Lê lau sạch đũa, nhìn hộp cơm hai tầng đã biến thành ba tầng kia.

“Ta thích, cậu quản được sao.”

Ôn Lung bắt chéo chân, bắp chân phải gác lên trên đung đưa qua lại.

Tưởng tượng đến bốn cân thịt đã biến mất kia là cô đã cảm thấy đau tim rồi. Dù có nói gì thì cũng phải để cho cậu bổ về gấp đôi!

“Ồ……”

Hôm nay chắc là sẽ ăn đến no căng bụng luôn quá.

Cậu nhìn trên bàn có để một cái túi giấy, bên trong là một cái bánh rán đã nguội,bên cạnh còn có một chai sữa bò không rõ nguồn gốc nữa.

Không biết là ai để ở đây.

Nhưng mà bây giờ cậu đã không còn cho rằng mấy thứ kia là không cẩn thận để sai chỗ nữa rồi.

Theo như người ngồi ở bàn trước nói,thì đây là do nữ sinh thích cậu đưa cho, bao gồm đồ ăn vặt mà trước đây nhận được cũng vậy.

Diêm Lê nhớ tới những lời mà nam sinh bàn trước lúc ấy khuyên cậu: “Diêm Thần, cậu cũng đừng lúc nào cũng đem đồ mà nữ sinh nhà người ta đưa đặt ở bàn trước, tốt xấu gì thì đó cũng là một phần tâm ý, cậu không muốn ăn thì mang về cũng được mà……”

Nhưng mà……

Diêm Lê nhìn hộp cơm ba tầng ở trên bàn cao to như vậy, còn có đồ ăn vặt để trong hộc bàn mà trước đây Ôn Lung mỗi ngày đều mang tới nữa.

Cậu không ăn hết được nhiều như vậy.

Vẫn là đặt mấy thứ đó ở bàn phía trước đi, coi như không biết việc này vậy. Cậu đã nghĩ như thế.

Nhưng mà buổi tối sau khi tan học, Diêm Lê vẫn như cũ không biết nên xử lý phần bánh rán đã nguội lạnh từ lâu kia như thế nào.

Loại thức ăn này để tới ngày mai chắc chắn là hỏng rồi, để ở trên bàn trong phòng học cũng không được, chắc chắn sẽ bị nói.

Ăn sao?

Trong tay Diêm Lê vẫn đang cầm hộp trái cây của Ôn Lung.

Cậu làm việc thay cho Ôn Lung, hơn nữa những thức ăn đó cô không muốn nữa, cho nên có ăn thì cũng không có gánh nặng gì về tâm lý.

Nhưng mà mấy thứ đồ không hề có lý do gì mà đã tặng cho cậu……

Diêm Lê có chút kháng cự.

Suy nghĩ của mấy người đó, thật sự là cậu không thể nào lý giải được.

Tại sao lại có thể cho đi mà không có lý do nào như vậy chứ? Cả đời của cậu chắc chắn cũng sẽ không đối xử với ai như vậy……

“……”

Lần đầu có cái ăn không hết mà đâm ra phiền não.

Diêm Lê vì thế làm ra động tác mà đời này của mình cũng không dám tưởng tượng.

Cậu cầm túi giấy lên, đem cái bánh rán không thể nào để ở đây được nữa ném hết vào thùng rác. Sau đó nhìn chằm chằm đồ ăn bị vứt ở thùng rác hơn nửa ngày, biểu tình cứng đờ, dường như có thể nhìn ra được thần sắc có chút thống khổ.

Cũng không biết là đang tỏ lòng kính trọng cái gì nữa.