Chương 32: Thế giới thứ nhất 32

Trong lúc hoảng loạn, ông ta trực tiếp ném nửa chai rượu dính máu kia đi, giống như làm như vậy, thì người làm Ôn Lung bị thương sẽ không phải là ông ta vậy.

Cái này, cái này sẽ không chết người chứ?

Một chút lực đạo kia của ông ta không có lớn như vậy mà! Sao lại…… sao lại có thể làm cho người khác bị thương thành như vậy chứ!?

Thân thể của Ôn Lung ngã về phía trước.

Nhưng mà ngoài dự đoán, đau đớn khi tiếp xúc với mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất như trong dự đoán lại không có đến.

Cô ngã vào trong lòng ngực của Diêm Lê.

Diêm Lê theo bản năng tiếp được cô, cặp mắt kia tràn đầy hoang mang.

Sau khi phản ứng lại đây là cái gì, thần sắc hoang mang dưới đáy mắt cậu rút đi, thay vào đó chính là ác niệm cuồn cuộn dâng lên trong con ngươi đen nhánh của cậu.

Ôn Lung dựa vào bờ vai của cậu, sắc mặt và môi đều trắng bệch,cái trán đau tới nỗi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng mà nếu nhìn kỹ, thì không khó để phát hiện ra biểu tình của thiếu nữ thật ra lại cực kỳ bình tĩnh, giống như căn bản không cảm giác được đau đớn ở sau gáy vậy.

Máu từng chút xói mòn, làm cho cô có chút không còn sức lực. Ôn Lung đơn giản vòng tay qua eo Diêm Lê, dồn toàn bộ trọng tâm của cơ thể lên trên người cậu.

Có rất nhiều cách để cho Diêm Lê có thể hoàn toàn thoát khỏi Diêm Hải, nhưng mà xét đến cùng cũng chỉ có hai loại mà thôi.

Thứ nhất là làm cho Diêm Hải lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thế giới này.Nhưng mà nếu như làm không sạch sẽ thì rất nguy hiểm.

Còn một cách khác, chính là đưa tên cặn bã này đến một nơi mà ông ta không có cách nào để làm hại Diêm Lê được nữa.

Ngục giam là nơi ở tốt nhất cho tên cặn bã này.

Cô cũng đã từng nghĩ đến việc tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Diêm Hải, nhưng mà mấy cái đó đều không đủ để làm cho ông ta bị giam giữ cả đời.

Nhưng nếu như Diêm Hải làm bị thương con gái của Ôn gia........... thì mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn.

Ôn gia nắm quyền trong tay, lại rất thiên vị hai đứa con gái. Khi biết Ôn Lung bị một tên cặn bã như vậy làm bị thương,thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Một khi pháp luật đã nhúng tay vào,vậy thì đánh bạc, cố ý gây thương tích, còn có tiền án sử dụng ma túy nữa, mấy tội này cộng lại cũng đủ để cho Diêm Hải ngồi tù mọt gông rồi.

Làm ác ma, thật ra cô có rất nhiều phương pháp có thể làm cho Diêm Hải chết lặng yên không một tiếng động. Nhưng mà Ôn Lung vẫn thích làm việc dựa theo quy tắc của thế giới này.

Ôn Lung: Hệ thống tiên sinh, làm phiền ngươi giúp ta kiểm tra miệng vết thương một chút, có thể chết người không?

【 Hộp sọ không có vết nứt, đại não cũng không bị thương, nhưng mà mất máu quá nhiều vẫn sẽ có nguy hiểm nhất định. 】

Cuối cùng nó lại thêm hỏi một câu: 【 Có cần ta che đi cảm giác đau đớn không? 】

Ôn Lung: Bây giờ không cần.

Diễn trò mà…… vẫn nên diễn chân thật một chút. Não bộ của con người mà bị thương thì rất dễ tử vong, chỉ bằng vào điểm này thì tội của Diêm Hải không thể nào nhẹ đi được.

Bàn tính nhỏ của cô đánh đến kêu cạch cạch, mà người ôm cô giờ phút này cũng đã sắp điên rồi.

Máu chảy ra từ phía sau gáy Ôn Lung nhuộm đỏ một mảng lớn bộ đồng phục học sinh màu trắng của cô, rồi nhỏ xuống bàn tay đang ôm cô của Diêm Lê.

Cậu nghe thấy tiếng thở dốc mỏng manh của Ôn Lung, đại não trống rỗng.

‘ Ông ta đánh cậu cậu không biết đánh trả sao? Ngu ngốc. ’

‘ Phế vật! Cậu không biết phản kháng sao? Dùng công cụ, chai rượu, dao……’

Đúng rồi……

Cậu cầm nửa chai rượu còn dính vết máu của Ôn Lung ở bên cạnh lên, các vết nứt không đồng đều nhìn vô cùng sắc bén.

Ánh mắt cậu nhìn về phía nam nhân đã hoàn toàn hoảng sợ, tầm mắt dừng lại ở vị trí cổ của ông ta.

Diêm Lê giật giật bước chân, bước về phía Diêm Hải đã xụi lơ trên mặt đất.

Chỉ cần đâm xuyên qua cổ ông ta, thì ông ta sẽ chết có đúng không?

Ý thức được cậu ta muốn làm gì, tim Ôn Lung như thắt lại.

Nếu như vai ác làm Diêm Hải bị thương, biến thành ẩu đả lẫn nhau thì không thể giải thích rõ ràng được.

Hơn nữa sắp thi đại học rồi, bây giờ nếu như xảy ra chuyện,thì chỉ sợ không được tham dự kỳ thi.

Chuyện này không thể được……

Cô bắt lấy ngón tay đang siết chặt quần áo của Diêm Lê, cánh môi dán sát vào lỗ tai của Diêm Lê, khàn giọng thì thầm: “Báo cảnh sát……”

Diêm Lê hai mắt đỏ bừng, bình rượu trong tay vẫn không buông ra.

Nhưng mà cậu vừa động đậy thì người trong lòng ngực liền phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, giống như là bởi vì động tác của cậu đυ.ng tới miệng vết thương vậy.

Cậu liền dừng lại.

Thừa dịp không ai chú ý tới mình, Diêm Hải cũng từ trên mặt đất bò dậy, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi cửa.

Một tay Diêm Lê che chở người trong lòng ngực, một tay khác thì lục tìm di động trong túi quần đồng phục của Ôn Lung.

Ngón tay cậu ấn vài cái ở trên di động, trên màn hình liền nhiều thêm mấy vết máu.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, một giọng nói điện tử của nữ từ phía đối diện truyền đến: “Ngài đã gọi tới hệ thống cấp cứu 120……”

Tốc độ nói chuyện của Diêm Lê rất nhanh, tư duy cũng cực kỳ rõ ràng, mấy câu đã nói rõ tình trạng bị thương và địa điểm.

Cúp điện thoại, cậu lại gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nghe giọng nói thì rất bình tĩnh, nhưng mà cặp mắt tối sầm kia nhìn thế nào cũng thấy rất dọa người.

Cậu ném di động đi, tay kia ngược lại phủ lên miệng vết thương sau gáy của Ôn Lung, ấn lại giúp cô cầm máu.

Mùi vị này cũng không dễ chịu cho lắm, Ôn Lung phát ra vài tiếng rêи ɾỉ theo thiết lập của nhân vật.

Động tác trên tay Diêm Lê không ngừng, ôm chặt lấy người đang không ngừng run rẩy trong ngực.

Vẻ mặt của cậu lại một lần trở lại thời điểm một năm trước Ôn Lung lần đầu nhìn thấy cậu.

Cứng đờ, đờ đẫn.