Chương 11: Thiếu gia nhà giàu và cô gái nghèo.

Khi Tống Đình Dịch ôm Tô Lê tiến vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của toàn trường.

Là người thừa kế nhà họ Tống ở thành phố A, tổng giám đốc truyền thông Cảnh Phong nên từ trước đến nay Tống Đình Dịch luôn là tâm điểm của mọi người. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện ở đây, thậm chí người phụ nữ đi bên cạnh anh cũng khiến cho tất cả tò mò.

"Người đó là ai vậy?"

"Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái của Tống Đình Dịch?"

"Anh nói gì đó, ánh mắt của Tống Đình Dịch cao ngất ngưởng, không phải ai cũng thích đâu."

"Đúng vậy."

"Cô gái này nhìn cũng không tệ, khá hợp với Tống Đình Dịch."

Mặc dù tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được một chút. Tô Lê có chút xấu hổ, nhìn ánh mắt thăm dò không hề che giấu của mọi người, cô liền di chuyển một bước sang bên cạnh.

Ánh mắt Tống Đình Dịch tối sầm lại, theo đó bước một bước về phía cô.

"Hahaha, Tống đệ, rất vui được gặp, cô gái xinh đẹp này là bạn gái cậu sao?" Một người đàn ông mặc bộ lễ phục áo dài Trung Quốc sang trọng nghênh đón Tống Đình Dịch, ánh mắt trêu chọc Tô Lê bên cạnh.

"Xin chào, Lâm tổng." Tống Đình Dịch hơi gật đầu, sau đó quay về phía Tô Lê mà nói: "Đây là Lâm tổng, tổng giám đốc giải trí Nghệ Khải."

Công ty giải trí Nghệ Khải? Đó không phải là công ty của anh họ mình sao? Âm thầm nhìn thoáng qua Tống Đình Dịch, cô khéo léo cười: "Chào Lâm tổng, tôi là An Bạch Nguyệt."

"À, cô An." Lâm Hà dường như nhớ tới điều gì đó: "Cô và An Bạch Dư có quen nhau không?"

"Anh ấy là anh họ tôi, gần đây tôi có hứng thú với ngành giải trí cho nên anh ấy dẫn tôi tới đây, không ngờ lại quen biết được Lâm tổng và Tống tổng, thật là vinh hạnh." Tô Lê nói vài từ liền bỏ qua quan hệ với Tống Đình Dịch.

Lâm Hà nhướng mày, nhìn thoáng qua thấy biểu cảm trên mặt Tống Đình Dịch vẫn không hề thay đổi, trong lòng thầm thở dài, vậy mà có người khiến cho thiếu gia Tống gia xấu hổ?

Mặc dù truyền thông Cảnh Phong và giải trí Nghệ Khải đều là ngành công nghiệp giải trí nhưng không có quan hệ cạnh tranh lớn. Đối với Lâm Hà thì Nghệ Khải chỉ là một trong hơn mười công ty con mà thôi, hơn nữa Lâm gia ở thành phố A cũng có tiếng nói nhưng so với Tống gia với gia thế hơn trăm năm lại kém hơn không ít. Bởi vậy cũng sẽ không thức thời mà chống lại Tống gia, thậm chí còn kết thân với Tống Đình Dịch sau nhiều năm giao dịch.

Lâm Hà biết rõ về Tống Đình Dịch, anh ấy luôn lạnh nhạt với các mối quan hệ xung quanh nhưng hôm nay đột nhiên có thái độ hòa nhã với cô An vừa mới quen, lại còn muốn giới thiệu với mọi người, điều này khiến anh ấy có chút tò mò.

Trong lòng Tống Đình Dịch cũng có chút bất đắc dĩ, anh đã yêu An Bạch Quyệt từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô lại không hề để ý tới anh. Kết quả còn bị Lâm Hà phát hiện gì đó, anh cũng không kinh ngạc, trong vòng hai ngày ông nội nhất định sẽ biết chuyện này.

Cơ mà ông biết cũng tốt, ông muốn Tống gia và An gia kết hôn, như vậy thì đem chú rể đổi thành hắn sẽ khiến ông vui vẻ.

Bên này ba người nói chuyện với nhau nhưng Tống Phong Nam ở đằng kia lại cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn nhìn thấy Tống Đình Dịch và An Bạch Quyệt từ trong hoa viên đi ra, không biết chuyện mình vừa làm cùng Thiên Thiên ở bên trong có bị nhìn thấy hay không.

"Phong Nam, anh làm sao vậy?" Phùng Thiên Thiên nhìn sắc mặt hắn có chút hốt hoảng, liền nhỏ giọng hỏi. Hiện tại bọn họ đã xác định quan hệ, Phong Nam cũng hứa với cô ta không ra ngoài trăng hoa nữa, trong lòng cô ta tuy rất vui vẻ nhưng có một cảm giác khủng hoảng không thể diễn tả được. Mà nguồn gốc của cảm giác đó lại là cô An, người tựa như trăng trên bầu trời kia. Đến tận bây giờ khi nhìn thấy cô An đó, trong mắt hắn vẫn còn một chút mê luyến.

"Anh không sao." Tống Phong Nam cúi đầu, đưa tay ôm lấy người bạn gái xinh đẹp đáng yêu bên cạnh.