Chương 9: Thiếu gia nhà giàu và cô gái nghèo

[anh ta, anh ta làm cái gì vậy, sao lại nói muốn tặng hoa viên này cho tôi?] Tô Lê nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu tới 2333.

[ký chủ, anh ta không phải muốn bao nuôi cô chứ …]

[What? Với anh ta tôi là em dâu tương lai đấy … vừa rồi anh ta còn nói không chừng sau này lại là người một nhà.] Tô Lê cố gắng không để lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

[nếu cô cùng anh ta kết hôn, lúc đó còn không phải là người một nhà sao.] 2333 không nghiêm túc nói.

[...]

[ký chủ, tôi nghĩ đến một biện pháp rất nhanh liền hoàn thành, cô muốn nghe hay không?] 2333 nói ở bên tai cô.

[biện pháp gì? Tô Lê có hơi ngờ vực, dù sao cô cũng cảm thấy sự thông minh của hệ thống nhà mình không được tốt lắm.

[đá nam chủ đi rồi ôm đùi Tống Đình Dịch.] 2333 chỉ anh ta, [nói về thân phận địa vị cùng diện mạo, Tống Đình Dịch đều hơn hẳn Tống Nam Phong!]

[...] Tô Lê có chút không biết nói gì, lại không nhịn được đặt ánh mặt ở trên người Tống Dịch Đình. Mặc dù trên người anh ta cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nhưng khí chất như vậy lại càng làm kẻ khác mê muội. Cái này đại khái gọi là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu đi. Cô nhớ rõ mối tình đầu của mình, khi đó cô vừa bước chân vào giới giải trí,chỉ vì lớn lên rất xinh đẹp nên luôn có người để ý. Có một lần cô bị hạ dược, là được người ấy cứu, anh là người vừa tàn nhẫn lại vừa ôn nhu. Một người xuất thân từ gia tộc thế gia, thủ đoạn tàn độc đẫm máu, như quỷ hút máu tao nhã mê người làm cô mê đắm. Thậm chí ngay cả tim cũng có thể moi ra cho anh ta. Mặc dù sau này đã chia tay, nhưng không còn một người giống như vậy làm Tô Lê mê muội rơi vào tay giặc. Người đàn ông trước mặt này, dường như rất giống anh ta.

“Lộ Quân Xuyên …” Tô Lê bỗng nhiên nói nhỏ một câu.

“Tiểu Nguyệt nhìn tôi hình như nhớ tới người nào đó.” Tống Đình Dịch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nhạt.

Tô Lê phục hồi tinh thần, vừa lúc chạm phải đôi mắt màu xám của anh, không tránh khỏi cảm thấy tim đập nhanh. Cô cười gượng hai tiếng, nói: “Tống tiên sinh đừng quá đa nghi, do tôi uống hơi nhiều nên phản ứng có chút chậm chạp.”

Đang lúc không khí có phần xấu hổ, 2333 ra tiếng nhắc nhở nói, [ký chủ, nam chủ cùng nữ chủ lại đây.]

“Có người đến đây, mau trốn.” Có lẽ cảm thấy sẽ có trò hay để xem, Tô Lê vừa nói vừa theo bản năng kéo Tống Đình Dịch đến sau cây hoa.

Tống Đình Dịch thấy hành động có chút trẻ con của cô không biết vì sao có chút nhớ nhung cười, ánh mắt dừng ở chỗ cô túm ống tay của mình, làm bộ như lơ đãng nắm lấy.

Tô Lê giống như tiếp xúc với điện vội tránh ra, lại bị Tống Đình Dịch bắt lấy, anh hạ giọng ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích, bọn họ đang tới.”

Hơi thở nóng ở bên tai, Tô Lê chỉ cảm thấy một trận tê dại, trên gương mặt nổi lên một tầng đỏ ửng. [Anh ta thật nham hiểm …]

[Ký chủ mặt cô đỏ lên kìa…] 2333 có hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô.

[câm miệng!] Tô Lê thẹn quá hóa giận, ngay cả nam chủ và nữ chủ lại đây cũng không chú ý, cho đến khi một tiếng la lên mới kéo suy nghĩ của cô trở về.

“Phùng Thiên Thiên, em khóc cái gì.” Tống Phong Nam một bên giữ chặt cô, trong lòng có hơi đau.

Phùng Thiên Thiên không nhịn được nước mắt, thấp giọng nói: “Không có gì.”

“Mới một lúc không gặp, bọn họ làm sao vậy?” Tô Lê nghi hoặc nhìn người kia, không cẩn thận nói thầm ra tiếng.

“Hẳn là tiểu tình lữ cãi nhau.” Tống Đình Dịch cũng thấp giọng nói.

Tô Lê liếc mắt anh một cái, lúc này cũng không sợ anh lắm, “Tống Nam Phóng nói vị phùng tiểu thư kia không phải là bạn gái của anh ta.”

Tống Đình Dịch cười nhạo một tiếng, “Đứa em trai họ này từ trước tới nay luôn đào hoa, bạn gái thật sự không đến hai người.”

Trong lòng Tô Lê yên lặng đồng ý, cũng không trả lời lại, chuyên tâm xem diễn. Tống Đình Dịch lại nghĩ là cô là mất hứng, dù sao chuyện giữa Tống gia và An gia xem như định ra rồi, làm người trong cuộc, nhìn thấy vị hôn phu của mình cùng người khác tán tỉnh, không thể nào bỏ qua được.