Quyển 1 - Chương 11

Phó Kỳ Chi liếc qua cửa sổ gỗ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đang sắp rơi xuống đất như một con bướm gãy cánh.

Tim Phó Kỳ Chi co thắt lại, hắn nhanh chóng sải bước tới ôm thiếu nữ sắp ngã xuống đất vào lòng, lúc này hắn mới nhận ra toàn thân nàng nóng bừng, hơi nóng từ trán truyền đến lòng bàn tay khiến Phó Kỳ Chi lập tức lạnh mặt.

"Đi gọi đại phu."

Sau khi lão đại phu đến, ông kê đơn thuốc hạ sốt rồi rời đi, Phó Kỳ Chi ngồi ở đầu giường, lưng thẳng, vẻ mặt lạnh nhạt và con ngươi u ám, dáng vẻ lúc này của hắn khiến người khác không nhìn ra chút suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía thiếu nữ mặt đỏ bừng trên giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn lại, như thể đang vô cùng khó chịu, đôi môi nứt nẻ mất đi sự mềm mại hồng nhuận, không ngừng đóng mở như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Bàn tay đang nắm chặt dần buông lỏng rồi lại siết chặt, một lúc sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của thị nữ: “Tướng quân, thuốc đã chuẩn bị xong.”

Mở cửa lấy chén thuốc, sau đó Phó Kỳ Chi đóng cửa lại trong ánh mắt kinh ngạc của thị nữ, Phó Kỳ Chi nhẹ nhàng khuấy chén thuốc màu nâu sẫm đang bốc khói, thổi bay hơi nóng và bước tới ôm thiếu nữ vào lòng, cúi đầu đưa thìa lên môi nàng.

Có lẽ ngửi thấy mùi đắng, thiếu nữ cau mày quay đầu đi từ chối.

Phó Kỳ Chi thấy vậy ánh mắt dịu dàng một chút, cẩn thận nhẹ nhàng dỗ dành: "Tố Tố, ngoan, uống thuốc xong ta sẽ dẫn muội đi mua kẹo hồ lô mà muội yêu thích, được không?"

Thiếu nữ dường như nghe được lời hắn nói, ngoan ngoãn uống hết thìa thuốc hắn đưa lên môi nàng.

Bộ dáng này của nàng, Phó Kỳ Chi thu vào đáy mắt, trái tim lạnh băng của hắn lại tan chảy thêm một chút.

Trước khi vào *trưng binh, mỗi lần nàng ốm không muốn uống thuốc, hắn đều ôm nàng như thế này, nhẹ nhàng dỗ dành nàng trong vòng tay, nhìn thấy nàng nhấp môi cười, trong lòng hắn như nở hoa.

(*Trưng binh: ở hiện đại hiểu là vào trong quân đội ý.)

Nếu nàng luôn ngoan ngoãn như lúc ngủ thì tốt rồi, Phó Kỳ Chi vuốt mái tóc đen của thiếu nữ, cảm giác mềm mại như lông tơ lướt qua lòng bàn tay hắn, mang theo một luồng điện, ngứa ngáy khiến hắn không khỏi muốn đem thời gian vĩnh viễn dừng lại trước hình ảnh này, cho đến khi một bóng đen lơ lửng từ ngoài cửa xuất hiện, ý nghĩ của hắn mới quay trở lại.

Phó Kỳ Chi vuốt ve mái tóc đen của thiếu nữ, dừng lại một chút, trong mắt hiện lên khuôn mặt hồng hào mềm mại, ngoài miệng nhàn nhạt hỏi: “Tra thế nào rồi?”

Ám vệ cúi đầu, ánh mắt của Phó Kỳ Chi liếc về phía ám vệ sau đó tạm dừng, không giống như ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng ngực, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy dò xét khiến ám vệ càng cúi đầu sâu hơn.

Hắn ta nói điều gì đó khiến nam nhân ngạc nhiên, nghi ngờ và vui mừng.

" An Tố Tố tiểu thư vẫn chưa thành hôn."

Nói xong câu này, ám vệ ngẩng đầu nhìn nam nhân đang sửng sốt, sau đó căng da đầu nói: "Nhưng tiểu thư bị cha mẹ bán cho một tên nhà giàu mới nổi họ Vương với giá một trăm lượng bạc."

"Ngươi nói gì?"

Đôi mắt đen của Phó Kỳ Chi cứng đờ, hắn hỏi với giọng run run.

" Tố Tố tiểu thư bị cha mẹ bán cho một tên nhà giàu mới nổi họ Vương, mấy ngày trước mới trốn thoát được."

Trong phòng nhất thời trở nên lạnh lẽo vô cùng, ám vệ cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Sao họ dám... sao họ dám!"

Bàn tay to chạm vào mái tóc đen không ngừng run rẩy, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập tơ máu.

Tên nhà giàu mới nổi họ Vương đó không chỉ béo như heo mà còn háo sắc vô cùng, sao bọn họ dám đem Tố Tố...

"Ta muốn mạng của hắn."

Một cỗ lửa giận mãnh liệt chợt bùng lên trong lòng hắn, ngọn lửa trong nháy mắt xâm chiếm thảo nguyên, lan rộng trong lòng hắn.

"Người đó đã bị Tố Tố tiểu thư gϊếŧ chết."