Quyển 1 - Chương 15

An Tố Tố không biết Diệp Thanh Mai đang nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ cách để nam chính nhìn thấu bản chất hung ác của chính mình, tốt nhất đuổi nàng đi xa chút.

"Ngồi đi."

Lần thứ hai gặp công chúa nàng ta nói chuyện rất khách khí, nàng ta mặc bộ váy màu xanh lơ dịu dàng, hào phóng, thị nữ đứng bên cạnh đỡ nàng ta ngồi xuống vị trí chủ thượng.

"Nghe nói nhà Tố Tố cô nương ở phía nam, chắc khí hậu và đất đai rất tốt, không biết ở đó có phong cảnh gì đẹp, cô nương có thể kể cho bổn điện hạ nghe được không?"

An Tố Tố nghe thấy lời này thì lông mày khẽ động, một nụ cười hoa trà nhẹ nhàng xuất hiện.

"Phong cảnh thì không có gì, trời cũng xanh, mây cũng trắng, cỏ cũng xanh."

Diệp Thanh Mai:......

Thị nữ:……

"Công chúa điện hạ thứ tội. Là tiểu nữ không có văn hóa, thực sự không thể hình dung được phong cảnh để miêu tả."

An Tố Tố nhăn mày, nhẹ nhàng thở dài một hồi, mỹ nhân nhíu mày, sắc mặt vẫn tái nhợt vì bệnh nặng, mỏng manh đến mức khiến người ta đau lòng.

Diệp Thanh Mai nghiến răng và thầm hừ một tiếng.

"Là loại bạch liên hoa? Nguyên lai Phó Kỳ Chi thích cái dạng này? Xem tôi xé bỏ lớp ngụy trang của nàng ta, hệ thống chuẩn bị cho tôi một lọ thuốc nói thật."

[Được rồi ký chủ~ Trừ 1.200 điểm và nhận lọ thuốc nói thật trong vòng 15 phút]

"Mười lăm phút là đủ rồi, xem tôi bẻ gãy tâm đen của nàng ta ra!"

Diệp Thanh Mai gượng cười, sắc mặt có chút mệt mỏi, ngay cả khi trang điểm tinh xảo cũng không che giấu được đôi mắt sưng húp, khiến người ta biết nàng ta đã khóc.

"Tố Tố cô nương, hiện tại không có người khác ở đây. Ngươi hãy nói sự thật cho ta biết mối quan hệ của ngươi và Phó Kỳ Chi."

"Tiểu nữ cùng Phó tướng quân kỳ thực cũng không có gì. Tiểu nữ chỉ trả lại ngọc bội gia truyền cho huynh ấy thôi."

Nụ cười của Diệp Thanh Mai cứng lại, tại sao nàng lại không biết về chuyện ngọc bội gia truyền?

"Lớn mật! Công chúa hỏi ngươi thì ngươi trực tiếp trả lời thẳng vấn đề là được. Ngươi có biết tướng quân sắp trở thành phu quân của công chúa không? Sao ngươi dám nói chuyện với công chúa điện hạ như vậy!"

Thị nữ ở một bên quát lạnh một tiếng, bị Diệp Thanh Mai xua tay lui ra.

"Quên đi, Tô Tố cô nương cũng không có ý định bám lấy Kỳ Chi. Ta nói đúng không, Tố Tố cô nương."

Vài lời dịu dàng không rõ ý nghĩa ném vào người An Tố Tố, An Tố Tố mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, rõ ràng là huynh ấy cứ bám lấy tiểu nữ. Huynh ấy mặt dày đến mức người ta đuổi cũng không đi."

Diệp Thanh Mai cảm thấy trong lòng thắt lại, nụ cười trên môi cứng đờ.

"Nữ tử như ngươi thật không biết xấu hổ, sao ngươi dám nói chuyện với công chúa điện hạ như vậy? Hôm nay nô tỳ sẽ thay công chúa giáo huấn con tiện nhân này một bài học, để nàng ta biết sự khác nhau giữa chủ mẫu và cái thứ như nàng ta!"

"Quên đi Thanh Đào, Tô Tố cô nương không cố ý, ngươi đi rót cho nàng một tách trà đi."

Diệp Thanh Mai ngăn Thanh Đào đang giơ tay định bước tới, ra hiệu cho nàng ta đi bưng trà, Thanh Đào miễn cưỡng trừng mắt nhìn An Tố Tố rồi rời đi.