Quyển 1 - Chương 19

"Các ngươi đi xuống đi." Nam nhân nói, đôi mắt nhìn An Tố Tố, nhưng lại đang nói với đám người đang quỳ trên mặt đất.

Một nhóm người quỳ trên mặt đất đứng dậy và run rẩy bước đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh đột ngột khiến An Tố Tố vô cùng khó chịu.

Trong không khí ngoài tiếng nến lách tách còn có tiếng thở của nam nhân, vây quanh nàng thật gần và dày đặc, như đang dệt một tấm lưới kín để nhốt nàng.

"Đi? Muội muốn đi đâu?"

Lúc này nam nhân lên tiếng, thiếu nữ vô thức nhìn biểu tình của hắn nhưng thấy hắn không có phản ứng nào ngoài vẻ mặt lạnh trước đó.

An Tố Tố bối rối, nhẹ nhàng nói: "Trở về..."

“Trở về với phu quân của muội sao?”

Nam nhân cắt đứt lời thiếu nữ, sau khi nói xong hắn nghiêm túc hỏi: “Phu quân của muội đang ở đâu, sắc trời tối như vậy, để ta đưa muội về. Nếu không, ta có thể phái người gọi hắn tới, để hắn đón muội đi. Dù sao thì một nữ tử như muội đi một mình vào đêm khuya cũng không thích hợp."

"Ta nói đúng chứ?"

"Phu quân của muội tên gì?"

An Tố Tố có chút bối rối trước loạt câu hỏi này, cái đầu nhỏ của nàng choáng váng, đôi mắt mang theo hơi nước càng thêm hoang mang.

Nam nhân thấy vậy không khỏi thở dài.

"Vì sao muội phải gạt ta..."

Vì sao muội không nói thật với ta, ta khiến muội phải phòng bị như vậy sao, khó mà tin được sao?

Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi oán hận chính mình, nếu biết được chân tướng sớm hơn, hắn sẽ không như vậy chứ đừng nói đến việc chấp nhận hôn ước, đó sẽ là cọng rơm cuối cùng áp chết Tố Tố.

An Tố Tố đột nhiên ngẩng đầu, hắn đã biết sao?

Làm sao hắn biết được?

[Hắn đã điều tra ngươi. 】

Giọng nói máy móc của hệ thống 038 vang lên trong đầu An Tố Tố.

Vậy tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn!

An Tố Tố tức giận, bây giờ bị lật ngựa, làm sao có thể bình an vô sự mà chạy trốn? Điều này cùng với tưởng tượng của nàng không giống nhau.

Thấy thiếu nữ không nói gì, kinh hoàng nhìn mình, nam nhân không khỏi mềm lòng hơn: “Đều là lỗi của ta, ta tưởng muội đã gả chồng rồi. Nhưng sau khi muội đến đây rồi nói như vậy, ta liền..."

"Huynh đừng giải thích!" Thiếu nữ ngắt lời hắn, nàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, hai má lập tức trắng bệch.

"Huynh đã biết, phải không? Huynh đang thương hại ta sao?"

"Ta không có."

Nam nhân mấp máy môi và cau mày.

"Vậy nếu ta không gả chồng thì sao? Ta bị cha mẹ bán cho một tên mới giàu có tên họ Vương. Huynh biết ta ở nhà bọn họ bị..."

(*Editor: nữ9 vẫn sạch nha, bả lừa ổng á, nhưng mà bả ác thiệt ☺️)