Quyển 1 - Chương 2

Nữ tử dường như biết hắn đang nghĩ gì, nàng duỗi đôi tay thon dài của mình ra, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn nhỏ bé đến yếu ớt dường như nếu chạm vào sẽ bị vỡ vụn, trên lòng bàn tay trắng đến trong suốt của nàng đưa ra một chiếc ngọc bội thạch anh có màu đỏ như máu "Hãy đưa nó cho tướng quân. Huynh ấy sẽ tự biết."

Gã sai vặt cẩn thận cầm lấy ngọc bội, bảo An Tố Tố đợi một lát rồi xoay người đi vào.

Trong cuộc đời của nữ chính nguyên tác, sau khi tướng quân trở nên thành danh, khi nghe tin vị hôn thê của mình sắp thành hôn, hắn nản lòng thoái chí bị công chúa đả động rồi đồng ý gả cho nàng ta, nhưng hắn lại không thể buông bỏ được bạch nguyệt quang trong lòng mình.

Thấy vậy, công chúa nói với tướng quân rằng bạch nguyệt quang của hắn đã có nhi tử, đồng thời đưa ngọc bội cho tướng quân, nói rằng đó là của bạch nguyệt quang trả hắn, nàng ta còn nói từ nay về sau hắn không phải nhớ mong. Đồ gia truyền mà cha mẹ hắn đưa cho con dâu tương lai nàng cũng không nên lấy.

Nhìn ngọc bội trong tay, tướng quân cuối cùng cũng đã không còn hi vọng gì nữa, hắn không còn nghĩ đến nữ nhân vô tâm kia nữa, thực tế có giống như lời công chúa nói không? Nếu đúng như vậy thì làm sao một người phụ nữ bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp còn bảo vệ miếng ngọc bội sau đó nhảy sông tự sát?

Nếu bọn họ muốn miếng ngọc bội thì nàng sẽ tự mình đưa tới cửa.

An Tố Tố cong lên khóe môi, bên ngoài mềm mại thuần khiết, nhưng giữa lông mày và ánh mắt lại mang một vẻ cực kỳ cứng rắn.

Cửa còn chưa mở, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đến gần cửa thì đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau, với một tiếng cọt kẹt cổ xưa, An Tố Tố nhìn thấy một bóng người lạnh lùng qua khe cửa dần dần mở rộng. Một người đàn ông mặc áo giáp cứng, mặt ngọc, vẻ mặt nghiêm nghị.

Hiển nhiên hắn liếc mắt một cái cũng nhìn thấy nàng, hắn bình tĩnh liếc nhìn nàng bằng đôi lông mày lạnh lùng và sâu thẳm, buông lỏng đôi môi mím chặt.

"Sao muội lại tới đây."

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng, thậm chí có chút lạnh.

“Nghe nói huynh sắp thành thân.” Thanh âm của thiếu nữ mềm mại như trong ký ức, nụ cười thuần khiết vẫn như trước đáng yêu, vòng eo thon thả vẫn yếu đuối mong manh như xưa.

Phó Kỳ Chi lạnh lùng nhìn nàng, nắm chặt miếng ngọc bội có hương thơm của thiếu nữ trong tay.

Gã sai vặt vừa chạy tới cửa không khỏi thở hổn hển, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tướng quân.

Hắn chưa bao giờ thấy tướng quân trông như thế này….

Bây giờ hai chân hắn vẫn còn run rẩy, sắc mặt tướng quân sau khi nhìn thấy ngọc bội thực sự rất đáng sợ, giống như một sự kinh hỉ không thể tin được, sau đó tướng quân trở nên cực kỳ âm trầm, mặc dù sau đó đã lấy lại bình tĩnh, nhưng bước đi vội vã của tướng quân dường như không hề bình tĩnh chút nào.

Có trời mới biết hắn đã chạy theo như thế nào.

————-

Editor: Mình dịch bộ xuyên nhanh (kiểu ngược nam) đã hoàn thành ai có hứng thú thì ghé ủng hộ mình nha💞