Quyển 1 - Chương 8

Trên trán quản gia đổ mồ hôi lạnh, không khỏi gật đầu đáp lại.

"Tìm nha hoàn đến thay quần áo cho nàng."

Nói xong những lời này, Phó Kỳ Chi đi tới tiền sảnh.

"Kỳ Chi, xảy ra chuyện gì?"

Phó Kỳ Chi bước vào sảnh trước, Diệp Thanh Mai ngay lập tức nhận ra điều gì kỳ lạ ở hắn, nàng ta cẩn thận che giấu sự bất an trong lòng và cười nhạt hỏi.

Thiếu nữ trong bộ hỉ phục màu đỏ tươi, búi tóc phượng và trâm cài được trang trí bằng những viên trân châu quý giá nhất.

“Sao người huynh lại ướt sũng thế này, quản gia, sao ngươi không mang quần áo cho huynh ấy thay!”

Diệp Thanh Mai cau mày và chỉ trích quản gia.

"Công chúa, xin ngài hãy trở về. Hôn sự sẽ được hoãn lại vào một ngày khác."

Lời nói lạnh lùng của Phó Kỳ Chi khiến Diệp Thanh Mai ngay lập tức mất nụ cười.

"Kỳ Chi, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày chúng ta thành hôn..."

Phó Kỳ Chi không có ý định nghe những gì nàng ta nói, lúc này hắn lo lắng cho thiếu nữ vẫn chưa tỉnh lại, hắn rất muốn biết lý do tại sao nàng lại nhảy xuống sông.

Chẳng lẽ phu quân không đối xử tốt với nàng, hay... Nàng biết hôm nay là ngày đại hôn của hắn...

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nóng lòng muốn xác minh điều đó.

"Công chúa, nếu không có chuyện gì xin hãy quay về. Vi thần còn có việc cáo lui trước."

Những lời này cắt ngang sự khó khăn muốn bày tỏ của Diệp Thanh Mai.

Diệp Thanh Mai cắn môi không cam nhìn nam nhân rời đi.

"Công chúa, vị tướng quân này thật không biết tốt xấu, công chúa đích thân hạ tôn tới gặp hắn, hắn thế nhưng thái độ như vậy, nay là ngày vui mà đối xử với công chúa như vậy!"

Thị nữ của công chúa tức giận nói.

Diệp Thanh Mai rũ mi xuống, một luồng ánh lạnh lẽo xẹt qua: "Chúng ta đi hậu viện."

Một tiếng động vang lên khiến An Tố Tố tỉnh dậy, nhìn tấm lụa màn màu đỏ và chiếc chăn gấm có chữ "hỉ" trên đó, An Tố Tố biết mình đã thắng cuộc.

Tuy nhiên, tiếng động ồn ào bên ngoài khiến đầu An Tố Tố đau nhức, một cơn chóng mặt ập đến.

Nàng không nhịn được nhấc chăn lên chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện quần áo của mình đã được thay thành một chiếc váy hoa đơn giản.

An Tố Tố không có giày để đi, liền đặt chân xuống đất, đầu đau như búa bổ, mở cửa ra liền nhìn thấy một đám người, nha hoàn còn đang lôi kéo cố gắng thuyết phục.

"Công chúa, người không thể vào được."

Diệp Thanh Mai lại bất chấp muốn đi vào, nàng ta muốn biết ai đã cướp đi nam nhân của mình giữa chừng!

Vốn dĩ là một ngày đại hôn, bỗng nhiên biến thành một ngày Diệp Thanh Mai bị chê cười, ngày cưới của nàng ta, tân lang không đón nàng ta mà còn ôm một nữ tử khác vào phòng tân hôn?

"Làm càn! Ngươi là ai mà dám ngăn cản công chúa điện hạ!"

Thị nữ bên cạnh công chúa nhướng mày dạy dỗ nha hoàn, nha hoàn kia sợ đến mức không dám nói, nhưng hai tay ngăn công chúa cũng không hề thả lỏng.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Diệp Thanh Mai bước tới đối mặt với nữ tử gầy gò như cây dương liễu ở trong cửa, ngay cả vẻ mặt bệnh cũng không che giấu được khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trọc người trìu mến.

Lúc này Diệp Thanh Mai lập tức bị sốc.

"Hệ thống, chuyện gì vậy! Tại sao An Tố Tố lại ở đây!"

[À cái này...]

Hệ thống thực sự biết tại sao.

Theo quỹ đạo, không phải An Tố Tố hiện đang bị cầm tù và tra tấn ở hậu viện của tên nhà giàu mới nổi kia sao? Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây!

Diệp Thanh Mai mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra một chút, "Ngươi chính là nữ tử được phu quân của ta mang về sao?"

Giọng điệu đầy oán hận và kiên trì.

Mũ ngũ phượng vàng trên đầu nữ tử cùng với chiếc trâm cài xinh đẹp và chiếc váy cưới màu đỏ rực kết hợp lối trang điểm tinh tế đều khiến người ta biết nàng ta là tân nương hôm nay.

"Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao!"

Diệp Thanh Mai tiến thêm một bước, nỗi chua xót khi bị tân lang bỏ rơi trong ngày cưới biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt nàng ta ứa đầy nước, đôi môi đỏ mọng mím chặt khẽ run rẩy.

"Ngươi còn ở trong phòng tân hôn của ta, nằm trên giường của ta..."

Những lời này kỳ thực thể hiện sự thê lương, khiến cho nha hoàn vốn đang ngăn cản nàng ta thả lỏng động tác, khiến người ta cảm thấy đáng thương.

"Thật xin lỗi, tiểu nữ cũng không muốn, vốn dĩ tiểu nữ muốn tự tử, nhưng tướng quân nhất quyết muốn cứu tiểu nữ."

Nữ tử nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào và mềm mại, nhưng nội dung của những lời này...

Diệp Thanh Mai nghẹn ngào, nàng ta không ngờ khi nói chuyện An Tố Tố lại mang theo một cỗ hờn dỗi như vậy.

"Tiểu nữ thực sự xin lỗi."

An Tố Tố chân thành nhìn Diệp Thanh Mai, yếu ớt ho vài tiếng, đôi môi mỏng hoàn toàn không còn chút màu sắc nào, nàng buông tay đang giữ cửa, đôi chân trắng như tuyết đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa.

"Tiểu nữ sẽ đi ngay bây giờ và sẽ không quay lại nữa. Tiểu nữ xin lỗi vì đã quấy rầy công chúa cùng tướng quân."

Không ngờ nữ tử này lại dễ bắt chuyện đến ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Diệp Thanh Mai lại không có điềm lành gì, quả nhiên...

"Muội muốn đi đâu?"

Giọng nam lạnh lẽo và giận dữ từ xa truyền đến, hắn không thèm liếc nhìn Diệp Thanh Mai mà trực tiếp kéo thiếu nữ mảnh khảnh đang định bước ra cửa vào trong lòng ngực của mình, bàn tay to chặn ngang ôm lấy thiếu nữ đem thiếu nữ bại lộ dưới ánh nắng, đôi chân trắng nõn mềm mại bên dưới được bao bọc trong lòng bàn tay rộng lượng.

"Ta nói rồi, mời công chúa rời đi."

Hắn nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng, nhưng lời nói lại gay gắt và lạnh lùng.

Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng thuần thục của nam nhân, Diệp Thanh Mai không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, ngay sau đó trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Hảo cảm của nam chính là -20, độ hảo cảm hiện tại là 50]

Ban đầu độ hảo cảm vốn đã tăng cao nhưng bây giờ lại giảm nhanh chóng một cách kinh ngạc.

Diệp Thanh Mai không dám tin tưởng hít một hơi, đôi mắt đầy sương mù.

"Ta mới là thê tử mà huynh muốn cưới!"

Nàng ta hét lớn, giọng run run như sắp khóc.

Phó Kỳ Chi nhìn công chúa đầy nước mắt và vô thức nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh.

Ánh nắng làm khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ trở nên trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút biểu tình nào, giống như một con búp bê mỏng manh không có hồn, phảng phất trên thế gian này không có điều gì khiến nàng muốn sống.

Phó Kỳ Chi không khỏi mở miệng nói: "Tố Tố..."