Chương 10

☆10

Eđit: Quả cầu mèo~

_ ______

"Sao cậu lại đến đây?"

Tạ Vân Tầm đưa Mục Miên tới phòng nghỉ của nhân viên, thấp giọng dò hỏi.

“Tôi tới tìm anh đó.”

Mục Miên ngửi thấy dương khí gần trong gang tấc, chớp chớp đôi mắt nói thẳng.

Nghe cậu nói vậy, Tạ Vân Tầm không khống chế nổi nhịp tim đập loạn, đầu óc choáng váng nên cũng không nghĩ đến việc tại sao Mục Miên lại biết nơi anh đang làm.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Mục Miên bụng đói cồn cào, nào nghe được Tạ Vân Tầm nói gì, đầu lưỡi vươn ra liếʍ liếʍ khóe miệng, đôi mắt linh động chớp chớp, ở trong đầu hỏi 899.

"Nếu ta ức hϊếp anh ấy thì có coi như gây khó dễ không?"

[Trên lý thuyết thì chắc là được, cậu muốn làm gì?]

899 cũng không cho rằng tiểu hồ ly đơn thuần này biết như thế nào là bắt nạt người khác.

Mục Miên không trả lời, mà đứng dậy nghiêng người dựa vào Tạ Vân Tầm.

Tạ Vân Tầm nhìn thiếu niên lại gần , tai nóng bừng lên lùi về phía sau, cuối cùng khụy chân ngồi thẳng vào ghế không đứng dậy nổi.

Thấy anh có chút hoảng loạn, đôi mắt Mục Miên cong lên cực kì vui vẻ, đem đầu gối đè lên hai bên ngồi xuống đùi anh, chóp mũi giật giật, đôi mắt mang theo giảo hoạt cùng mị ý câu dẫn lòng người.

“Không được nhúc nhích.”

Tạ Vân Tầm có thể ngửi thấy rõ mùi thơm trên người Mục Miên, tim anh đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nghe lời cậu nói khiến thân thể theo bản năng cứng đờ lại.

Nhìn người đàn ông ngoan ngoãn ngồi im, Mục Miên vừa lòng gật gật đầu, sau đó nâng tay anh lên ngửi ngửi, chóp mũi như có như không chạm vào bàn tay một chút.

[Cậu làm gì vậy....]

“Ta đang gây rắc rối.”

Tiểu hồ ly tham ăn đến chảy nước miếng, còn một bộ đúng tình hợp lí.

[?]

“Miên Miên…”

Tạ Vân Tầm nhìn động tác của cậu mà da đầu tê dại, nhịn không được dùng giọng khàn khàn nhẹ gọi.

Nghe thấy anh gọi tên mình, Mục Miên cũng không đáp lại, mà lấy chóp mũi cọ cọ vào lòng bàn tay Tạ Vân Tầm, sau đó há miệng ngậm lấy đầu ngón tay anh.

Dương khí nháy mắt bị cậu nuốt vào trong bụng, Mục Miên sung sướиɠ liếʍ môi, răng nanh lại khẽ ma sát, như là trẻ con ngứa răng cắn loạn.

Tiểu hồ ly hàm răng khá nhọn, Tạ Vân Tầm cảm nhận được đau đớn nhỏ, nhưng càng nhiều hơn là sự ngứa ngáy khó tả, anh không tự chủ được đem tay đặt trên eo Mục Miên vuốt ve lên xuống.

Phòng nghỉ nhân viên khá chật chội cùng cảm giác ấm áp truyền đến trên tay khiến cơ thể anh nóng bừng lên.

Mục Miên ăn đến hai má mềm mại đỏ ửng, thoải mái tràn ra trong đôi mắt rớm nước, khoang miệng ẩm ướt mềm mại, nước bọt lấp lánh dính lại trên đầu ngón tay Tạ Vân Tầm.

Người đàn ông si ngốc ngửa đầu nhìn thiếu niên kiều diễm ướŧ áŧ đang ngồi trên đùi mình, bàn tay đặt sau eo cậu vô thức xoa xoa.

Tiểu hồ ly không biết tiết chế ăn tới mức no căng, vốn dĩ chỗ xương cụt đang ngứa ngáy, bị anh xoa một hồi có chút chịu không nổi vặn vẹo vòng eo nhỏ, thoải mái hừ hừ ra tiếng, gương mặt càng thêm ửng hồng, trong mắt tràn ra đầy mê hoặc, quyến rũ.

[Đủ rồi, cái đuôi của cậu sắp không khống chế nổi.]

Nhìn người đàn ông đã bị Mục Miên mê hoặc đến ngây ngốc, 899 nhịn không được nhắc nhở.

Nghe xong, Mục Miên lưu luyến không rời miễn cưỡng rời khỏi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, từ vẻ quyến rũ trở nên ngây thơ lạ thường.

“Anh ấy ngon thật.”

Nói xong liếʍ đôi môi hồng thuận đầy đặn, nói thêm.

“Lại còn thực nghe lời, vẫn ngồi yên cho ta bắt nạt."

[.]

899 không nói gì nhìn Tạ Vân Tầm vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp, lại nhìn tiểu hồ ly ăn đến mức khuôn mặt đỏ hồng.

[Mau đứng lên]

Thấy Mục Miên còn dựa ngồi trên đùi Tạ Vân Tầm, 899 bất đắc dĩ mở miệng nói.

Tiểu hồ ly đã ăn đến no căng, không còn bị dương khí mê hoặc, ngoan ngoãn thả chân muốn đứng dậy.

Lại không nghĩ tới tay Tạ Vân Tầm vẫn còn ấn sau eo cậu, khiến cậu lảo đảo ngã vào l*иg ngực người đàn ông.

Mục Miên bị tình huống bất thình lình làm cho bất ngờ, không vui giãy giụa một chút, giương mắt nhìn lên nhỏ giọng nói.

“Có gì đó cộm đến bụng tôi.”

[?]

Tạ Vân Tầm nghe xong lập tức hoàn hồn cuống quít đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng ửng đỏ, có chút thất thố mà nói.

“Tôi phải đi làm việc, cậu trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lát."

Nói xong không đợi Mục Miên đáp lại liền vội vã mở cửa đi ra ngoài.

“Anh ấy làm gì mà đi nhanh vậy?”

Mục Miên nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong veo chớp chớp.

[.....]

[Nhiệm vụ của cậu hình như chưa hoàn thành.]

899 không biết giải thích loại chuyện này như thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác.

" Không phải ta vừa mới gây rắc rối rồi sao? Anh ta đều bị tức đến mức bỏ chạy."

Mục Miên buồn bực ngồi trên ghế đung đưa chân, lông mi không vui run lên , trong lòng không phục lên án nói.

[Lần sau..., vẫn nên đổi cách khác đi.]

“Được rồi.”

Mục Miên khẽ cắn đầu ngón tay, đôi mắt xoay chuyển, sau đó đứng lên đem quần cởi đến đầu gối, thả cái đuôi to trắng tuyết ra ngoài.

[Bây giờ còn đang ở bên ngoài.]

“Dù sao bây giờ cũng không có người, ta thấy căng quá.”

Cậu đem cái đuôi vớt lên ôm vào trong lòng ngực cọ cọ.

[ Không phải bảo cậu ăn ít thôi sao?]

"Rõ ràng ta đang ăn từng miếng rất nhỏ, không biết tại sao dương khí đột nhiên biến nhiều, nên không nhịn được."

Mục Miên ôm cái đuôi trắng tuyết trong lòng, mím môi nhỏ giọng oán giận.

Nghe cậu nói như vậy, 899 đột nhiên nhớ tới lời của tiểu hồ ly lúc nãy, lâm vào trầm mặc....

Có thể là bởi vì Tạ Vân Tầm đã động tình.

899 vừa muốn mở miệng nói, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo, ngây thơ của cậu vẫn là đem lời nói nuốt xuống.

[Lần sau nếu lại gặp tình huống này cậu tuyệt đối không thể tiếp tục ăn.]

“Được được.”

Mục Miên lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn trả lời.

[Mau đi thôi, có thể thu cái đuôi lại không?]

899 đang lo lắng sẽ có người đột nhiên xông vào nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

Mục Miên thử lại, lần này thuận lợi thu trở về.

Vì thế chờ Tạ Vân Tầm làm việc xong, trái tim đập mạnh đẩy cửa ra, lại chỉ thấy căn phòng trống rỗng, nào có bóng dáng hồ ly nhỏ.

Một đồng nghiệp đi ngang qua thấy mắt anh trầm xuống, có chút tò mò hỏi.

“Làm sao vậy tiểu Tạ?”

“Không có việc gì.”

Tạ Vân Tầm lấy lại tinh thần, khôi phục lại bộ dánh ôn nhu như ngọc, lắc đầu.

——

Tề gia.

Mục Miên vừa trở về liền thấy Tề Nam Lễ đang ngồi trên sô pha mặt không rõ biểu tình.

“Miên Miên, qua đây.”

Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông nhìn sang, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

Thấy hắn gọi tên mình, Mục Miên nghiêng đầu ngoan ngoãn bước tới.

Tề Nam Lễ nhẹ đặt ngón tay trên lệ chí gõ gõ, đáy mắt ngậm cười lại mang theo lạnh lẽo, nhìn tiểu hồ ly đang tiến đến gần, liền duỗi tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, trầm giọng hỏi.

"Tại sao lại ra ngoài một mình?"

“Đừng đánh tôi.”

Mục Miên ngước mắt nhìn lén, đôi mắt trong veo nhướng lên như muốn quyến rũ người khác.

"Nếu lần sau muốn ra ngoài phải nói với tôi một tiếng, tôi đi cùng em, đừng làm tôi lo lắng, được không Miên Miên.”

Thấy cậu không vui Tề Nam Lễ nhẹ nhàng dỗ dành, dùng giọng nói trầm thấp bảo.

“Chú định nuôi cậu ta như chim hoàng yến sao.”

Lúc này một thanh âm lười biếng vang lên, Mục Miên quay đầu nhìn lại.

Liền nhìn thấy Tề Cẩn Phong đang ung dung dựa vào lan can cầu thang, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.

-------

Hết chương.