Chương 13: Bạch Nguyệt Quang

☆13 Bạch Nguyệt Quang

Eđit: Quả cầu mèo~

_ ________

Nó không nên ném tiểu hồ ly đơn thuần này ở đây mà chạy về tổng bộ.

899 đau đầu nhìn Mục Miên chơi cái đuôi trên giường.

[Cho nên cậu đã nói hết cho Tề Cẩn Phong rồi?]

"Lúc đó anh ta rất hung dữ."

"Khuôn mặt nhỏ hồng hào của Mục Miên nhăn lại, không vui lên án.

[.....]

[ Ngoài Tề Cẩn Phong còn ai khác biết không?]

"Hết rồi, chỉ có anh ấy mới nửa đêm tiến vào phòng ta."

Nói xong cậu mím môi, chớp chớp mắt bổ sung.

"Nhưng anh ấy là người tốt, không có đưa ta đi làm nghiên cứu mà chỉ muốn sờ sờ cái đuôi."

[Anh ta còn dám sờ đuôi cậu?!!]

899 không thể tin được mà hét lên.

"Không được sao? Lúc ở trên núi còn có động vật nhỏ nằm trên đuôi của ta ngủ mà."

Tiểu hồ ly nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

[.]

[Không được, về sau lúc ngủ nhớ khóa cửa]

Mục Miên ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cậ đồng ý, 899 chỉ có thể bất đắc dĩ cầu nguyện sau này sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa.

Những ngày tiếp theo tương đối yên bình, ngoại trừ việc hai chú cháu luôn cãi nhau vô cớ, đặc biệt là Tề Cẩn Phong luôn tỏ ra đắc ý một cách kì quái, điều này khiến Tề Nam Lễ rất khó hiểu.

Tuy rằng Tề Cẩn Phong biết Mục Miên là hồ ly, nhưng cũng không biết cách thức ăn của cậu, cho nên mấy ngày nay Mục Miên chỉ có thể trộm ăn vài ngụm dương khí, căn bản không thỏa mãn, thèm đến khó chịu mà nhớ thương Tạ Vân Tầm.

“Ta muốn đi tìm Tạ Vân Tầm.”

Mục Miên buồn bực sờ bụng nhỏ của mình, đuôi to uể oải đặt trên giường thỉnh thoảng lắc lắc.

Tạ Vân Tầm cũng là người tốt, ngồi bất động cho cậu ăn.

899 nhìn nhiệm vụ thứ hai mãi chưa hoàn thành, cũng cảm thấy nên mau chóng làm xong.

[Vậy đi thôi]

Nó không yên tâm dặn dò.

[Lần này không được giống như lần trước ]

Nghe thấy sắp được ăn no nê, đôi mắt tiểu hồ ly trở nên sáng lấp lánh, tung tăng nhảy xuống giường, để chân trần mở tủ ra muốn tìm quần.

Một ngày nọ khi Tề Nam Lễ nhìn thấy tiểu hồ ly mặc chiếc quần không biết từ đâu đến, liền cho người gửi hơn chục chiếc quần giá trị đều cực kì đắt đỏ, vì không biết cậu thích cái nào nên trong tủ chất đầy quần áo.

Mục Miên tìm đại một chiếc quần rộng tương đối thoải mái để mặc rồi liền lộc cộc chạy ra ngoài.

Kết quả cậu đột nhiên dừng lại khi xuống đến tầng một.

“Đó là ai?”

Nhìn người đàn ông xa lạ trên ghế sô pha, Mục Miên tò mò hỏi 899.

[....Đó chính là bạch nguyệt quang của vai chính công, Diệp Khanh Qua. ]

899 toàn hệ thống đều đã tê rần, theo lý mà nói, lúc này bạch nguyệt quang vẫn còn ở bên nước ngoài mới đúng.

Diệp Khanh Qua đang đợi bạn tốt quay về, nghe thấy tiếng bước chân anh ta theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Liền nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đang đứng ở lối vào cầu thang, đôi mắt trong sáng sạch sẽ, theo lông mi run rẩy chớp chớp, cậu mặc một bộ hoodie vàng nhạt có in hình hồ ly nhỏ cực kì dễ thương, nó cùng cậu có chút tương tự. Đôi chân trần đạp trên sàn khẽ cuộn tròn, đáng yêu không chịu nổi.

Người đàn ông nhìn rất lạnh lùng, mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta khó nắm bắt được cảm xúc, môi mỏng mím lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm Mục Miên.

Tiểu Hồ Ly linh động chớp chớp đôi mắt, không khỏi lùi về sau.

[ làm sao vậy?]

Nhìn mục miên có vẻ sợ hãi 899 tò mò hỏi.

Dù sao lá gan tiểu hồ ly cũng không nhỏ.

Anh ấy khiến ta có cảm giác giống như Tứ trưởng lão, mỗi lần ta phạm lỗi đều sẽ bị đánh vào tay.

Mục Liên cẩn thận dấu hai bàn tay sau lưng phàn nàn cùng 899.

Thấy động tác nhỏ của cậu, Diệp Khanh qua khẽ nhướng mày.

“Nhíu mày càng giống.”

Tiểu hồ ly liếʍ liếʍ khóe miệng, dựng hết cả lông đuôi.

"Cậu không mang giày."

Giọng nói của người đàn ông vang lên, mát lạnh dễ nghe.

Dứt lời, có vẻ cảm thấy giọng điệu của mình có phần quá gay gắt, anh ta nhíu mày bổ sung.

“Như vậy sẽ cảm lạnh.”

[.]

Bởi vì Diệp Khanh Qua mang lại cho cậu cảm giác giống Tứ trưởng lão, cho nên tiểu hồ ly phá lệ nghe lời, chạy lên lầu xỏ dép vào rồi mới đi xuống.

"Thật ngoan."

Nhìn sự việc xảy ra trước mặt, nó cảm giác giác cpu của mình muốn thiêu cháy, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó vội vàng nhắc nhở Mục Miên.

[ Cậu nên đi tìm Tạ Vân Tầm.]

Tiểu hồ ly lúc này mới nhớ tới chính sự, lặng lẽ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, khẽ cắn môi nhỏ giọng hỏi.

"Anh ấy sẽ không đánh vào bàn lòng tay ta chứ."

Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác cây thước rơi vào lòng bàn tay, vừa đau vừa rát.

[.....]

[Không đâu, mau đi thôi]

Nghe 899 nhiều lần bảo đảm, Mục Miên mới mang đôi dép không vừa chân hướng về phía cửa.

Trên thực tế Diệp Khanh Qua cũng không có ý ngăn cản cậu, chỉ im lặng đưa mắt nhìn theo bóng dáng Mục Miên cho đến khi cửa đóng lại ngăn cản tầm nhìn, anh ta mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

"Anh ấy cùng Tạ Vân Tầm không giống nhau chút nào."

Không có Diệp Khanh Qua, tiểu hồ ly lại trở nên hoạt bát, đôi mắt ngập nước chớp chớp, ngậm đầu ngón tay nghi hoặc hỏi.

"Có phải người nhầm rồi không."

[Đây quả thực là Bạch Nguyệt Quang của vai chính công, có lẽ thế giới thật và trong sách có chút khác biệt]

899 thật ra cũng có chút buồn bực, nghiêm túc mà nói đây cũng là lần đầu tiên nó làm nhiệm vụ nên rất nhiều chuyện cũng không rõ.

Mục Liên mới đi không bao lâu thì Tề Cẩn Phong cũng trở về.

"Để cậu chờ lâu rồi."

Tề Cẩn Phong cởϊ áσ khoác, tùy ý ném nó sang chiếc ghế bên cạnh, sau đó thản nhiên ngồi xuống nói chuyện.

“Ở nước ngoài thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

Nghe anh hỏi chuyện Diệp Khanh qua tùy tiện đáp lại, rồi đột nhiên nhìn về phía tề Cẩn Phong hỏi.

"Sao bây giờ cậu lại sống ở nhà chú nhỏ."

Mặc dù trước đây Tề Cận Phong cũng sẽ ở lại nơi này nhưng đều một hai ngày liền đi, chưa bao giờ ở quá một tuần.

Tề Cẩn Phong có chút mất tự nhiên đỡ cổ, không muốn nói gì thêm.

“Ở đây có chút việc.”

Diệp Khanh Qua nhìn anh, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Tôi muốn ở lại một đêm."

Nghe lời này Tề Cẩn Phong có chút sửng sốt, trước đây anh cũng từng mời Diệp Khanh Qua ở lại qua đêm nhưng đều bị cự tuyệt, đây là lần đầu tiên Diệp Khanh Qua chủ động nhờ vả, khiến Tề Cẩn Phong không khỏi có chút nghi hoặc.

"Sao đột nhiên lại muốn ở nhờ, không phải mỗi lần tôi nhắc tới chuyện này cậu đều từ chối sao?"

Diệp Khanh Qua bình tĩnh sửa lại ống tay áo, nói.

"Nội thất của ngôi nhà mới sẽ được mua vào ngày mai."

Diệp Khanh Qua không có cảm xúc gì đặc biệt khi nói lời này, có vẻ thật sự là như thế, Tề Cẩn Phong cũng không nghi ngờ, lười biếng gật đầu.

"Được thôi, tầng hai có rất nhiều phòng tùy cậu chọn."

Đang nói đột nhiên anh dừng lại, dường như nghĩ đến việc gì, bổ sung bảo.

"Phòng thứ ba hiện tại đã có người, cậu cố gắng tìm phòng xa một chút để tránh quấy rầy người ta."

Theo lý mà nói bọn họ cũng coi như bạn nối khố, hơn mười mấy năm tình bạn, Tề Cẩn Phong vẫn hiểu rõ tính cách của Diệp Khanh Qua, chuyện anh đi quấy rầy người khác là không thể xảy ra, nhưng Tề Cẩn Phong vẫn cố tình nhắc nhở, giống như đang đề phòng gì đó.

Diệp Khanh Qua nhận ra anh có gì đó không đúng, nhưng cũng không dò hỏi đến cùng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt lên đầu hai với ý vị không rõ, đáp lời.

-------

Hết.