Chương 11: Hoàng Tử Sủng Trong Lòng Bàn Tay (11)

Nhóm dịch: Phù Du

Đối mặt với yêu cầu hợp lý như vậy, Bạch Hi gật đầu.

Cái này so với thêu hoa dễ hơn nhiều.

Tuy Bạch Hi thành thạo may vá, nhưng mà nguyên chủ thì không, nàng không thể phá vỡ thiết lập được.

Nàng lấy một chiếc khăn mềm mại từ trong tay áo của mình ra, cúi đầu lau mồ hôi cho Dung Linh.

Trưởng công chúa Nguyên Hòa cười gian, ánh mắt rời khỏi người Nam Quan Hầu.

Nam Quan Hầu dừng lại, thả trọng kiếm lại kệ binh khí, khi thấy Dung Linh nghiêng đầu, vừa yên phận kêu Bạch Hi lau mồ hôi cho mình, vừa thị uy liếc nhìn mình một cái.

Nam Quan Hầu cảm thấy Cảnh Vương đúng là một tên nhóc con đáng ghét.

Ông hừ một tiếng, bước đến bên cạnh Dung Linh.

“Tiếp tục vung đao đi.” Ông nhàn nhạt nói.

“Để Tiểu Thập nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng mệt rồi còn gì.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa sao lại không cảm thấy Dung Linh và Bạch Hi đang rất tốt cơ chứ, hiện giờ bà không chỉ hy vọng Bạch Hi và Dung Linh thân thiết, thậm chí còn hi vọng càng thân càng tốt, bà càng thích thiếu niên Dung Linh vốn là người lạnh nhạt này, lại vì ở trước mặt Bạch Hi mà hiện ra vẻ mặt nhu hòa.

Thấy Nam Quan Hầu trầm mặc không nói, bà chần chừ một chút, dịu giọng nói: “Nhiều năm không gặp ngươi, ngươi vẫn chẳng thay đổi gì so với trước kia. Nhiều năm ở biên quan như vậy, ngươi sống có tốt không? Trò chuyện với ta một chút được không?” Bà cũng muốn biết lâu nay vị cố nhân này sống như thế nào.

“Tuân lệnh.” Nam Quan Hầu không để ý tới Dung Linh.

Ông chăm chú nhìn trưởng công chúa Nguyên Hòa, giống như là đang chờ đợi bà mở miệng.

Một đôi mắt hắc trầm nội liễm như vậy, lại như thể có ngọn lửa thiêu đốt bên trong, khiến cho trưởng công chúa Nguyên Hòa có chút không được tự nhiên.

Bà tùy ý sờ sờ vòng tay dương chi bằng ngọc đang nằm trên cổ tay trắng nõn tinh tế của mình, thử hỏi: “Ta nghe hoàng huynh nói, đến bây giờ ngươi vẫn chưa thành thân?”

“Vâng.” Nam Quan Hầu nhàn nhạt trả lời.

“Hoàng huynh rất lo cho ngươi.”

“Lòng thần đã có người, sẽ không cưới nữ tử khác.”

Ngay cả hoàng đế mà Nam Quan Hầu cũng không nói lý do vì sao không thành thân, hiện giờ Nam Quan Hầu lại bình thản nói với trưởng công chúa Nguyên Hòa như vậy, trong lòng trưởng công chúa Nguyên Hòa sinh ra cảm giác quái quái, lại cười hỏi: “Là nữ tử nhà ai may mắn như vậy? Ngươi cứ nói ra, hoàng huynh sẽ tứ hôn cho ngươi.”

Nàng cười gian mà nói chuyện, lời còn chưa dứt, lại thấy nam nhân cao lớn trước mắt mang theo vài phần nhẫn nại liếc nhìn mình, hai mắt đầy cảm xúc phức tạp, đột nhiên khiến trưởng công chúa Nguyên Hòa nghẹn lời. Trong lòng bà hoảng loạn, theo bản năng mà lui ra phía sau một bước.

Nam Quan Hầu rũ mắt.

“Vẫn còn mồ hôi.” Dung Linh thấy Bạch Hi dựng lỗ tai nghe lén, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở ở bên cạnh.

Hắn đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra Nam Quan Hầu không phải tới để đoạt người trong lòng của Cảnh Vương điện hạ.

“Ta… ta phải đi tìm hoàng huynh nói chuyện. Vào cung lâu như vậy, còn chưa đi gặp hoàng huynh.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa lảo đảo một chút.

Dáng vẻ của bà như thể bị dọa sợ.

Hiển nhiên là bà không nghĩ tới, từ rất nhiều năm trước, ánh mắt của người vẫn luôn im lặng đứng phía sau hoàng đế này khi nhìn mình, không phải chỉ là trách nhiệm bảo vệ của thị vệ.

Còn có……

Bà lại có vài phần buồn bã.

Bây giờ nói ra có thể làm được gì đây?

Bà cũng đã gần năm mươi, cuộc đời đã đi qua một nửa, có lẽ qua hai năm nữa, bà đã có thể bế cháu ngoại rồi.



Nhưng ông ấy vẫn anh tuấn như vậy, tư thế vẫn oai hùng bừng bừng.

“Mẫu thân? Mẫu thân!” Thấy trưởng công chúa Nguyên Hòa có vẻ không muốn đối mặt mà nhanh chân rời đi, bước chân vội vàng, suýt nữa thì vấp phải tà váy dài đẹp đẽ quý giá dưới chân, Bạch Hi không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng trưởng công chúa sợ hãi điều gì.

Đối với Bạch Hi, phò mã Bạch gia ma quỷ kia chết thì cũng đã chết rồi, cũng không hẳn là sẽ trở thành trở ngại đến mai khai nhị độ (*) của trưởng công chúa Nguyên Hòa. Nàng cũng không coi người kia là phụ thân, cùng lắm chỉ là người xa lạ thôi. Nếu nam nhân của cô phụ trưởng công chúa Nguyên Hòa đã đi gặp Diêm Vương, vì sao lại không thể gả cho người nguyện ý coi trọng mình?

(*) Mai khai nhị độ: Hoa mai nở hai lần, ý chỉ tình yêu thứ hai.

Nàng bây giờ mới hiểu được, vì sao Nam Quan Hầu ở kiếp trước lại không lấy vợ sinh con.

Là vì… kiếp trước của hắn cũng giống kiếp này, đều yêu trưởng công chúa Nguyên Hòa…

“A Hi?” Một giọt nước mắt từ khuôn mặt tuyết trắng của Bạch Hi lăn xuống.

Bạch Hi kinh ngạc nhìn nước mắt trên tay mình, trong suốt, lại như thể cất giấu chua xót vô hạn.

Đây không phải là cảm xúc của Bạch Hi, mà là của nguyên chủ.

Nàng nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt hoảng loạn của Dung Linh.

Thiếu niên anh tuấn duỗi tay lau đi nước mắt trên mu bàn tay của Bạch Hi, run rẩy mang theo vết chai mỏng cùng nhiệt độ ấm nóng, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta không ghen, muội đừng buồn mà.”

Hắn mờ mịt nhìn Bạch Hi, nhấp nhấp khóe miệng hơi mỏng của mình, nói: “Ta biết muội nghĩ cho cô mẫu, muội đừng buồn, ta sẽ không ghen nữa đâu.” Hắn luôn tham lam như vậy, được Bạch Hi dung túng, liền hy vọng có được toàn bộ ánh mắt của Bạch Hi, hắn không muốn Bạch Hi thân thiết với Nam Quan Hầu, nhưng nhìn Bạch Hi đau khổ như vậy, lại cảm thấy: “Chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi.”

Dung Linh biết, bản thân thật ra là một người rất hẹp hòi.

“Nhưng muội thích nhìn huynh ghen mà.” Bạch Hi khϊếp sợ nói.

Nam nhân nếu hào phóng không ghen tuông, vậy chẳng phải tiêu luôn rồi sao?

Thiếu niên bỗng nhiên nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

“Nhưng ta hay ghen.”

“Ăn nhiều giấm (*) mới khỏe mạnh.” Lời này của Bạch Hi tuyệt đối là xuất phát từ lục phủ ngũ tạng.

(*) Ăn giấm là cụm từ chỉ sự ghen tuông, “ghen tuông” trong tiếng Hán là “cật thố”, theo nghĩa gốc là uống dấm.

Hắn cảm thấy bản thân trong nháy mắt được chữa khỏi.

“Nhưng……”

“Nam Quan Hầu đại nhân không theo đuổi được mẫu thân muội, là do ông ấy vô năng, chúng ta quan tâm làm gì?” Bạch Hi thần thần bí bí ghé vào bên tai Dung Linh, hơi thở ngọt ngào thổi vào lỗ tai thiếu niên, mặt Dung Linh chợt đỏ lên, thử duỗi tay, nắm lấy làn váy thật dài của thiếu nữ, như thể làm vậy có thể nắm chặt được nàng.

Hắn hơi nghiêng người, dùng lưng ngăn cản ánh mắt run rẩy của Nam Quan Hầu, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô nương mình yêu thương. Hắn chỉ cảm thấy cuộc đời lạnh lẽo của hắn bao nhiêu năm nay, đều không đáng là gì.

“Chúng ta mau đuổi theo mẫu thân đi.”

Bạch Hi thất vọng nhìn cái người vô dụng đến mức không thể theo đuổi mẫu thân của mình, bởi vậy độc thân cả đời cũng đáng lắm.

Nam Quan Hầu nhìn thiếu nữ đang mừng rỡ chạy đi, khóe mắt cũng run rẩy, một lát sau, ông hít một hơi thật sâu, chạy theo.

Ông cảm thấy Bạch Hi đúng là một đứa bé rất xui xẻo.

Đợi đến khi Nam Quan Hầu đại nhân trở thành phụ thân của nàng.

Bạch Hi đột nhiên rùng mình một cái.

Dung Linh đi tới cung của hoàng đế với nàng, duỗi tay cầm tay nàng, như thể cho nàng sự ấm áp. Hắn tri kỷ như vậy, Bạch Hi chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Bạch Hi: “Hóa ra tình yêu lại đẹp đến như vậy.”

Hệ thống lúc này không hé răng.



Có vẻ vẫn đang bận chửi đổng trong phòng tối.

Bạch Hi vẫn chưa để ý hệ thống đột nhiên trì độn, nàng hạnh phúc nắm lấy tay thiếu niên đi tới cung của hoàng đế, đi đến cánh cửa đỏ khắc hoa đỏ thẫm, thì nghe bên trong truyền đến giọng nói trong sáng ưu nhã của Dung Dự.

Bước chân Bạch Hi ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi đẹp kiêu ngạo, cùng với sắc mặt âm trầm của Dung Linh tiến vào đại điện, thấy hoàng đế đang chống bàn tay thon dài lên mặt mình, híp mắt nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong đang đứng ở dưới, lúc sau, hoàng đế vẫy vẫy tay với Bạch Hi, nở một nụ cười.

“Mấy ngày nay con không tiến cung, hôm nay tiến cung gặp trẫm, chỉ để nói những lời này sao?”

Thấy Bạch Hi không dừng lại, mà đi thẳng đến trước mặt mình, ngay cả Dung Dự cũng không thèm nhìn qua một cái, hoàng đế càng cười tươi hơn, sai cung nhân mang một chiếc ghế sắt đặt bên cạnh mình cho Bạch Hi ngồi.

Bạch Hi cảm thấy nguyên chủ bị một đống người trong cung ghi hận cũng không phải không có đạo lý.

Hoàng đế này thiên vị đến mức quá đáng.

Các hoàng tử còn phải đứng cúi đầu,

còn nàng thì lại được xếp cho cái ghế ở bên cạnh hoàng đế.

Nàng không khách sáo ngồi xuống.

“Cữu cữu, sao không thấy mẫu thân của con?” Nàng ngồi một chỗ nhưng không ngồi yên, cứ nhìn khắp nơi.

Trưởng công chúa Nguyên Hòa nói là đến gặp hoàng đế mà.

“Mẫu thân con không tới, nhưng không tới cũng tốt, nếu muội ấy nghe thấy mấy lời của nghiệp chướng này nói, chỉ sợ sẽ lại tức giận nữa.” Hoàng đế yêu thương nhìn Bạch Hi đang vẫy tay với Dung Linh, kêu hắn lại ngồi chung với mình, thần thái sáng láng, sau đó hoàng đế duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của Bạch Hi, thấy nàng che đầu không vui nhìn mình, liền bật cười nói: “Keo kiệt quá đi.”

Ông tỏ ra không để ý gì, nhưng Dung Dự khi nghe thấy lời đánh giá của hoàng đế dành cho mình vừa rồi, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hai tay của hắn run rẩy, mặt tái mét nhìn hoàng đế, thanh âm nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng, nhi thần……”

“A Dự, trẫm thật sự rất thất vọng về con.” Dung Dự nói với hoàng đế rất nhiều, hoàng đế lại không có hứng thú nghe.

Cái gì mà bạc đãi nhà ngoại sẽ khiến thánh danh bị tổn hại, bị thiên hạ phê bình, mấy thứ này ở trước mặt hoàng đế có khác gì rắm chó không kêu hay không.

Hơn nữa Dung Dự còn cầu xin hoàng đế tha thứ cho Bạch Uyển Nhi, đừng làm khó một thiếu nữ vô tội bất lực, lại càng khiến hoàng đế thất vọng cực kỳ.

Ông bỗng nhiên cảm thấy khi Dung Dự bày ra dáng vẻ chính trực đĩnh đạc để nói chuyện với ông, rất giống một người.

Chính là vị muội phu ma quỷ kia của ông.

Hoàng đế đột nhiên muốn cười lạnh.

Ông đã dành bao nhiêu năm tâm huyết để dạy dỗ tên hoàng tử này, thế mà lại có thể dạy ra một kẻ kệch cỡm, bị một đứa con ngoại thất có dáng vẻ thanh thuần mê hoặc.

Thế này thì sao ông dám giao thiên hạ của mình cho hắn đây?

Nếu cứ để mặc Dung Dự nghe lời Bạch Uyển Nhi nói, vậy sau này, thật sự có một ngày ông băng hà, thì tương lai của Bạch Hi, muội muội cùng cha khác mẹ với Bạch Uyển Nhi sẽ như thế nào?

Hoàng đế rùng mình, nghiêng đầu nhìn Bạch Hi đang kiêu ngạo vô tư.

Ánh mắt ông dừng ở bàn tay đang nắm lấy nhau của Bạch Hi và Dung Linh trong chớp mắt, sau đó lại xem như không có chuyện gì dời mắt đi.

“Lý do trẫm ghét bỏ phủ Thừa n Bá, là bởi vì phủ Thừa n Bá đắm chìm trong ân đức của trẫm, lại không đặt trẫm và tôn nghiêm hoàng gia ở trong mắt. A Dự, con đã từng gặp kẻ nào dám đem con của ngoại thất vào cung, làm nhục hoàng đế chưa? Thân phận của nàng ta là một sự sỉ nhục, con cũng nên biết, phủ Thừa n Bá cũng nên biết. Đã có lá gan xúc phạm uy nghiêm của trẫm, thì cũng phải biết chuẩn bị gánh vác trách nhiệm đi.”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Dung Dự, nhẹ giọng nói: “Nhưng con, không biết nghĩ cho trẫm, lại vì một gia tộc và đứa con ngoại thất bất trung bất kính, chống đối với trẫm sao?”

“Phụ hoàng, cho dù thân thế của Uyển Nhi như thế nào, nàng cũng là cốt nhục Bạch gia, cùng là tỷ muội của A Hi, vì sao nhất định phải phân chia xuất thân thành ba bảy loại? Nàng cũng xuất thân từ phủ Thừa n Bá, cũng như cao môn quý nữ mà thôi.” Dung Dự nhịn không được mở miệng hỏi.

Hoàng đế ngưng lại, nhìn nhi tử mình yêu thương nhất với ánh mắt không thể tin nổi, một lúc sau, đáy mắt ông tối đi.

Ông cười.

“Nếu con cảm thấy thân phận của nàng ta cũng tôn quý, còn thích nàng ta như vậy."

Hoàng đế dịu giọng nói: “Vậy thì hôm nay, trẫm ban nàng ta cho con, làm chính phi của con, cho con được như ý nguyện.”