Chương 1: Bác sĩ bệnh kiều

*****

Giản Tịch, bác sĩ pháp y nổi tiếng nhất cả nước, nhưng mà...

Một ngày nọ, người ta phát hiện mấy trăm thi thể đã được giải phẫu dưới tầng hầm của pháp y này, mỗi thi thể đều được cắt vô cùng hoàn mỹ, vết cắt thẳng tắp.

Lập tức kinh động cả nước, pháp y nổi tiếng trong truyền thuyết lại là một kẻ biếи ŧɦái!

Là một kẻ biếи ŧɦái, chỉ số IQ của cô ta nhìn chung cao hơn nhiều so với người bình thường. Bạn không bao giờ có thể đoán được mạch não của một kẻ biếи ŧɦái.

Trong một đêm, pháp y nổi tiếng lập tức trở thành tội phạm bị truy nã trên toàn quốc.

Tuy nhiên, vị bác sĩ pháp y này đã trốn thoát và gia nhập một tổ chức, một tổ chức đầy rẫy những kẻ biếи ŧɦái...

**********

Trong tầng hầm tối tăm luôn có tiếng nước nhỏ giọt.

Trong tầng hầm ngầm truyền đến từng đợt rêи ɾỉ thống khổ, tràn đầy hoảng sợ cầu xin tha thứ cùng sợ hãi.

"Tôi van cầu cô, van cầu cô, thả, buông tha tôi có được hay không."

Thân thể trần trụi của người phụ nữ nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng. Con ngươi cô ta co rút lại thành một điểm, trong mắt tràn đầy nỗi khϊếp sợ cùng kinh hãi, giống như trước mắt mình là một con quỷ khủng bố.

Cổ tay của cô ta bị cắt một đường ngang thẳng tắp, máu đỏ tươi trào ra như điên.

Mà bên bàn giải phẫu, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang đứng, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt tinh xảo, trên mắt mang theo một cái kính gọng vàng, trong tay cô ta đeo găng tay, cầm dao mổ, ánh mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.

Nhìn người phụ nữ trên bàn mổ, có cảm giác như cô ấy đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

"Đôi mắt đẹp biết bao, đôi mắt này tôi muốn khoét xuống, cô nói xem có được không?" tựa hồ không nghe được tiếng cầu xin tha thứ của người phụ nữ, giọng nói lạnh nhạt dễ nghe của cô vang lên.

Trong tầng hầm tối tăm này, người phụ nữ nghe có vẻ đáng sợ và kinh hãi biết bao.

"Không muốn, không muốn, không muốn... Van cầu cô, van cầu cô thả tôi đi, cô, cô muốn cái gì, tôi, tôi đều cho cô."

Người phụ nữ mặt mày tái nhợt cầu xin tha thứ, nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì.

Nếu như nơi này còn có người khác, dường như họ có thể phát hiện ra bên trong tầng hầm ngầm này, đang chứa đựng những thi thể đang chậm rãi ngâm ở Formalin.

Những thi thể này được cắt gọt vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi chúng trông như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo và đường nét biểu cảm trên khuôn mặt của những thi thể vẫn còn đó.

Trông vừa quỷ dị vừa mỹ lệ.

Ít nhất trong mắt Giản Tịch thì chính là như vậy.

Đột nhiên, có tiếng phá cửa, theo sau là rất nhiều binh sĩ cầm súng bước xuống và vào trong tầng hầm.

Những binh sĩ này khi nhìn thấy mọi thứ trong tầng hầm ngầm, ngay lập tức ánh mắt của họ lộ ra vẻ sợ hãi cùng buồn nôn.

Trời ạ, người này quả thực quá biếи ŧɦái!

"Không được cử động!"

Sự xuất hiện của binh sĩ dường như nằm trong dự liệu của Giản Tịch, cô nhìn thoáng qua người phụ nữ lộ ra ánh mắt hưng phấn, trong ánh mắt mang theo chút đáng tiếc.

Xoay người, cười nhạt, "Các ngươi hình như còn tới muộn hơn so với trong tưởng tượng của ta."

Giản Tịch không hề bị sự uy hϊếp của bọn họ hù dọa, cô lạnh nhạt vô cùng, xoay người tháo găng tay trong suốt xuống, lộ ra bàn tay thon dài tinh xảo.

Chính đôi tay này đã giải phẫu rất nhiều người vô tội.

Sau khi ném găng tay sang một bên, Giản Tịch xoay người đi rửa tay, cô như không coi ai ra gì.

Mấy binh sĩ cảm giác được bản thân bị coi thường thì vô cùng tức giận, cầm súng chĩa về phía Giản Tịch, thậm chí thanh âm cũng có chút run rẩy, "Không được nhúc nhích!"

Người mà bọn họ cần đối mặt không phải là một người bình thường, mà là một tên biếи ŧɦái có thể làm cho ngươi chết như thế nào cũng không biết!

Giản Tịch vốn được coi là quỷ tài trong giới y học, tinh thông các loại dược lý thuốc thử, cộng thêm chỉ số thông minh nghịch thiên, gϊếŧ người đều có thể làm được thần không biết quỷ không hay.

Trừ phi do bản thân cô nói, nếu không người khác vĩnh viễn không biết những người này đã chết như thế nào.

**********