Chương 2: Ràng buộc hệ thống

"Ngươi có thể thử nổ súng." Giản Tịch dừng động tác rửa tay lại, dùng khăn lau tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Thử hỏi, nếu bạn có thể đối mặt với cả một tầng hầm xác chết ngâm trong formalin mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, đó là một người bình thường à?

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, chúng ta sẽ không hại mạng ngươi." Tổ chức không nỡ gϊếŧ chết một nhân tài như vậy.

"Ta rất phối hợp." Giản Tịch nhàn nhạt gật đầu, thuận tay nâng lên một bên mắt kiếng gọng vàng, cả người thoạt nhìn vô cùng bình thường, một người toàn thân đều nhìn cấm dục vô cùng.

Hoàn hảo từ đầu đến chân.

Các binh sĩ chậm chạp không dám lên, bọn họ có chút sợ.

Nhưng người phụ nữ trên bàn giải phẫu không đợi được, cô ấy sắp chết rồi.

Giản Tịch nhìn thoáng qua thi thể ngâm trong Formalin trong tầng hầm dưới đất, trong mắt mang theo vẻ tiếc nuối, tác phẩm tốt như vậy, đáng tiếc là không ai thưởng thức .

Khẽ thở dài một hơi, nói câu khiến người ta không hiểu ra sao, "Nói ra các ngươi hẳn là sẽ rất vui mừng."

Trên gương mặt tái nhợt tinh xảo của Giản Tịch hiện lên một nụ cười, vô cùng hoàn mỹ: "Ta đột nhiên cảm thấy thế giới này có chút nhàm chán, muốn các ngươi cùng ta đi đến một thế giới khác."

"A." Giản Tịch mỉm cười nhìn lướt qua đám binh sĩ đột nhiên sợ hãi, bước chân giật giật.

Hai tay cắm vào trong túi áo blouse trắng.

"Đừng nhúc nhích!" Có người không kìm được sợ hãi nổ súng về phía Giản Tịch, nhưng hắn không hề hay biết, mỗi một bắp thịt trong tay hắn rung động, Giản Tịch đều biết rõ ràng.

Viên đạn căn bản không bắn trúng Giản Tịch, chỉ lướt qua Giản Tịch, bắn vào gần lòng bàn chân.

Không bắn trúng, vẻ mặt Giản Tịch không thay đổi, cô giật giật cơ quan, đột nhiên một bàn giải phẫu khác được nâng lên.

Nằm phía trên là một thiếu niên tinh xảo, thiếu niên không mặc quần áo, tứ chi bị Giản Tịch liên hợp vô cùng hoàn mỹ.

Đám binh lính điên cuồng nổ súng về phía Giản Tịch, nhưng những viên đạn này tựa như có mắt, chính là bắn không trúng Giản Tịch.

Giản Tịch ôm lấy thiếu niên tinh xảo kia, trong mắt mang theo hưng phấn quỷ quyệt, "Ở chỗ này không có ý nghĩa gì cả, ta đã mất đi hứng thú đối với thế giới này."

Kỳ thật làm sao để giải phẫu những người sống này, bằng cách nào để thưởng thức bọn họ, đối với Giản Tịch mà nói, vẫn quá mức nhàm chán.

Trong mắt mang theo tiếc nuối nhàn nhạt, "Thay chỉ số thông minh của các ngươi cảm thấy bi ai, cặn bã."

Cùng với giọng nói mang theo sự cao ngạo khinh thường của nàng, đột nhiên tầng hầm này vang lên một tiếng nổ tung.

Ánh lửa ngút trời lập tức phá hủy tòa nhà này, người bên trong, không ai sống sót.

Giản Tịch nhìn ánh lửa này, trên gương mặt tái nhợt tinh xảo mang theo nụ cười thản nhiên, "Chậc, cặn bã. "

"Đinh! Trói định kí chủ!"

Đúng lúc này, đột nhiên một lực kéo, đem Giản Tịch kéo ra ngoài.

Thời điểm Giản Tịch lần nữa khôi phục ý thức, bản thân cô đang đứng ở một không gian.

Trong mắt Giản Tịch lóe ra ánh sáng, thân thể trong suốt giống như sắp biến mất, đương nhiên cô không quên âm thanh máy móc mà cô nghe thấy.

"Tuyệt vời, ta nghĩ ta cần một cơ hội để biết câu trả lời."

Giản Tịch không chút hoang mang, không có chút sợ hãi nào ở trong không gian xa lạ, ngược lại trong mắt cô lại lóe ra vẻ vô cùng hứng thú, đối với một tên biếи ŧɦái mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn hứng thú.