Chương 4: Sủng nịch giáo thảo (1)

【 nam chủ ở những thế giới đầu đều rất yếu, bởi vì là vị diện cấp thấp, nam chủ sẽ không quá lợi hại, sẽ theo độ khó của nhiệm vụ mà trở nên cường đại, nhắc nhở một câu, đây là nam chính trong truyện xuyên nhanh. 】

—————

Trường học Thánh Anh là một ngôi trường do quý tộc đứng đầu, cả nước đứng hàng đầu.

Nữ chính Tô Khanh Khanh có hoàn cảnh nghèo khó, dựa vào thành tích nghịch thiên của mình tiến vào trường học Thánh Anh.

Muốn nói đây là trong cốt truyện thanh xuân vườn trường Mary Sue, cũng chỉ có thể nói là một nửa.

Nữ chính này là một Black Mary, ả vẫn luôn có một loại cảm giác là nam nhân toàn thế giới đều nên vây quanh mình.

Cho nên các loại tính toán, các loại diễn mặt trắng, rốt cục chiếm được cả thể xác lẫn tinh thần của nam chủ Cung Hạo Thần.

Mà trong đó vô số nữ phụ bị nữ chính nam chính coi như tốt thí, trong đó có một nữ phụ ác độc.

Mà nữ phụ ác độc tên An Lan Hâm này thật ra là một người xuyên việt có được hệ thống, cô ta vì hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ mà đến.

Vì thế liền có nhiệm vụ điên cuồng giẫm đạp Hắc Bạch Liên nữ chính, tra nam giáo thảo.

Nữ phụ An Lan Hâm này nội tình gia tộc có thể mạnh hơn nhiều so với nam chính, muốn ngược chết nam chính thì chỉ là sự tình trong vài phút.

Vì thế trải qua các loại vả mặt, nhiệm vụ của An Lan Hâm hoàn thành, tình cảm của Tô Khanh Khanh và Cung Hạo Thần tan vỡ, thân bại danh liệt.

"Ký chủ, hệ thống ta đã giúp ký chủ thiết lập một cái thân phận chuyên thuộc về ký chủ, Tô Khanh Khanh nếu đã bị nghịch tập, như vậy nàng cũng không phải nữ chính, từ giờ trở đi, ngươi là nữ chính."

——————

——Thánh Anh giáo thảo, đã từng là vương tử cao lãnh, hiện tại là một tên bại hoại không có có não?

#Vương tử cao cao tại thượng hiện giờ, trong một đêm táng gia bại sản đến tột cùng là vì sao?#

Cung Hạo Thần chật vật đi ở trên đường, hắn hiện tại đã sớm không còn là giáo thảo ngày trước làm người ta thét chói tai vạn người chú ý.

Hiện tại trên báo chí trên internet, đầu đề khắp nơi đều là chuyện hắn cùng Tô Khanh Khanh, cái người mà hắn gọi là mèo hoang thật ra cũng không hơn không kém cùng những nữ nhân kia giống nhau.

Mà hắn......

Trong mắt Cung Hạo Thần hiện lên một tia oán độc cùng không cam lòng, nếu không do con ả đê tiện kia, hắn cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.

"Nhìn kìa! Đó không phải là Cung Hạo Thần sao?"

""Thật đúng là hắn."

"Chậc chậc chậc, không có cái túi da đó, thì cũng là một nam nhân ghê tởm không hơn."

Cung Hạo Thần nháy mắt biến sắc, lập tức đeo kính râm chạy trốn.

Lúc này, ở nơi Cung Hạo Thần rời đi, xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng.

Giản Tịch tựa vào ghế lái, ánh mắt nhìn thân ảnh chạy trối chết kia, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo mang theo một tia mỉm cười.

Bàn tay thon dài tinh xảo điểm tay lái, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không nhiều lắm.

Chân Giản Tịch khẽ động, đạp chân ga đuổi theo.

Nhìn Cung Hạo Thần đi vào một quán cà phê cao cấp.

Trong mắt Giản Tịch không có bất kỳ gợn sóng nào, đỗ xe xong, cởi dây an toàn mở cửa xe ra ngoài.

Bên này Cung Hạo Thần đem chính mình bọc thành một cái bánh chưng, trong mắt hắn tản ra nồng đậm tuyệt vọng cùng sát khí.

Hắn đang đợi một người xuất hiện.

Cung Hạo Thần một bên lo lắng chờ, có chút đứng ngồi không yên.

Đột nhiên bên cạnh đều truyền đến từng trận tiếng thét chói tai quen tai.

Cung Hạo Thần lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng người xuất hiện không phải là người hắn nghĩ.

Nữ nhân bước vào, một thân quần áo thoải mái tinh xảo, khuôn mặt tinh xảo mị lực kia cũng đủ để cho tất cả nam sinh nữ sinh đều thét chói tai.

Khóe miệng cô mang theo độ cong tao nhã, chậm rãi đi vào, hình ảnh đầu tiên của Cung Hạo Thần chính là, đây là một người nữ nhân hoàn mỹ.

Không có khuyết điểm nào được nhìn thấy từ cô ấy.

Giống như là cảm giác được tầm mắt của hắn, tầm mắt của nữ nhân nhìn qua, Cung Hạo Thần lúc này mới phát hiện nữ tử mang theo một bộ kính gọng vàng, lúc nàng nhìn qua, có lẽ là bởi vì khúc xạ, ống kính hiện lên một đường ánh sáng.

—————

Đôi lời tác giả: Cái này vị diện nam chính là cặn bã, là tra nam, là nhược kê không sai, ta không hối hận khi viết cái vị diện này.

Không thích thì đừng xem, không thích thì đừng bình luận.