Chương 1.2

"Vì sao đổi lư hương…..". Bởi vì môi dán vào da thịt nên thanh âm của nam nhân mơ hồ khàn khàn.

Thiếu niên rũ mắt nhìn tay nam nhân chen vào cạp quần mình, cảm nhận được đối phương đang thuần thục vuốt ve những nơi mẫn cảm trên eo của mình, lông mi mảnh mai dày đặc rung lên rất nhỏ, thanh âm có chút không khống chế được mà run rẩy, "...... Không thích mùi hương này."

Nam nhân chậm rãi mở món quà trong tay ra, không vội vàng vuốt ve nơi mềm mại nhất, hắn há mồm cẩn thận nghiền nát làn da dưới miệng, nhìn vệt đỏ ngày càng trở nên rõ ràng thậm chí lộ ra một chút xanh tím thì mới thối lui, thanh âm trầm thấp không phân biệt hỉ nộ, "Là không thích mùi hương này…… hay là không thích quần áo phụ hoàng."

"Shhh"

Quần áo trên người thiếu niên bởi vì quá mức to rộng rất nhanh liền bị làm đến lộn xộn không chịu được, nam nhân sau lưng dường như đột nhiên không còn lạc thú trêu đùa bỗng kéo cổ áo người trong ngực ra, vùng da lớn trước ngực bỗng nhiên bại lộ toàn bộ trong không khí, khắp người tràn đầy vết đỏ cơ hồ nhìn không ra màu da tuyết trắng, rõ ràng là bị yêu thương đến cực điểm.

"Thân thể Cẩm Nhi thật đẹp……". Nụ hôn của nam nhân dần dần di chuyển lên trên, dọc theo khuôn mặt của thiếu niên mà ngậm vành tai đỏ hồng vào trong miệng, "Trẫm cũng cảm thấy không dễ ngửi, phụ hoàng thích hương vị của Cẩm Nhi nhất, ngày mai phụ hoàng để người đổi thành cái trước kia ngươi dùng được không……hửm?"

"Ưm…..A….." Trước ngực sưng to nhiều ngày, hai điểm hồng anh bị người đùa bỡn không trìu mến chút nào, Thẩm Thành Cẩm cơ hồ không khống chế được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, "Không…….. Không cần……."

Nam nhân đối với thân thể này hết thảy đều đã quen thuộc, cảm giác được đối phương đang động tình liền duỗi tay đem thiếu niên bế ngang lên đặt ở trên trường, sau đó che kín phía trên, đôi mắt thiếu niên tràn đầy sương mù chỉ còn lại hình dáng của người kia.

Mà nam nhân yêu thích nhất dáng vẻ trong mắt y tất cả đều là hình dáng của hắn.

Đặc biệt là thời điểm tình triều dính vào nước mắt.

Bị động mà thừa nhận nụ hôn tàn bạo của nam nhân, Thẩm Thành Cẩm theo bản năng chống lại lực đạo phảng phất như muốn cắn nuốt cả người y, lại bị đối phương một tay nắm hai cổ tay, chỉ có thể vô lực nâng lêи đỉиɦ đầu.

Mỗi lần cùng đối phương hôn môi đều lập tức sẽ có cảm giác hít thở không thông, Thẩm Thành Cẩm nhắm mắt lại để che giấu sự hứng thú nơi đáy mắt, mãi cho đến khi nam nhân rốt cuộc cũng ngẩng đầu kết thúc nụ hôn dài, y mới giật giật cái lưỡi tê dại khẽ mở mắt.

Nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu nặng và ham muốn chiếm hữu không chút nào che giấu ở trong mắt đối phương, Thẩm Thành Cẩm thuận theo du͙© vọиɠ thân thể cảm nhận sự chiếm hữu của nam nhân.

Thẩm Thành Cẩm nghiêng đầu thở hổn hển, vết đỏ và nước bọt đan xen vào nhau trên chiếc cổ dài của y càng ngày càng rõ ràng, điều này khiến vị đế vương đang điên cuồng xâm chiếm đối phương sung sướиɠ cực kỳ.

Bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể gần như trần trụi ở bên dưới, theo đường cong da^ʍ mỹ đi xuống động, giọng nói của nam nhân càng thêm khàn khàn, giống như ác linh khoá hồn không chút nào che giấu được ác ý dâng trào, "Eo Cẩm Nhi thật mảnh mai, trên người cũng mềm mại, nên bị trẫm nhốt trong động vàng này, hàng đêm hầu hạ mới phải."