Chương 11: Chiến Thắng

Bình luận viên chuyên nghiệp cố ý kéo dài âm thanh làm mọi người ở đây thật khẩn trương, ngay sau đó, từ microphone truyền đến âm thanh: “Là xe 11!”

Người tường thuật vừa tuyên bố kết quả xong, bầu không khí như bị đóng băng trong 1 giây, không phải là Four mà lại là chiếc xe số 4?

Giây tiếp theo, tiếng thảo luận bàn tán lập tức bùng nổ!

Thật sự người thắng không phải là Phương Hạo Huy sao! Họ chưa bao giờ nghe qua tên của tay đua chiếc xe số 11 cả!

“ĐM?” Cố Minh Hoán khó có thể tin cũng phải bật thốt: “ ĐM!”

Cậu ta không thường xuyên chửi bậy, nhưng lúc nãy cậu quá kinh ngạc mà trong đầu chỉ còn mỗi hai chữ “ĐM” , Bạch Tấn Hiểu, cũng quá là giỏi rồi!

Lúc nãy, cậu ta lo lắng cho Bạch trợ lý như một người mẹ già lo lắng cho đại bàng không thể cất cánh bay lượn trên không trung vậy, cậu ta đúng là quá ngốc mà.

Cậu ta đã không nhìn lầm, Bạch trợ lí thật sự là một tay đua cừ khôi !

Ở một nơi khác, cổ họng của Thịnh Diệp khẽ chuyển động.

Theo diễn biến của trận đấu đến hồi kết, mở đầu là cuộc đua được chiếu trên màn hình cùng với tâm trạng kí©h thí©ɧ thì bây giờ mới dần biến mất.

Xem xong trận đấu này làm anh ta nghĩ đến ngày ở sân bay thành phố.

Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy đua xe không phải là một trò chơi không lành mạnh, anh ta có thể thử đến các trận đua xe để trải nghiệm.

Lúc này, Tấn Hiểu tháo mũ bảo hiểm xuống.

Cô buộc tóc ngắn gọn gàng càng để lộ đường cong từ cổ đến mặt, để lộ đôi mắt có một loại khí chất mạnh mẽ, uy nghi, xuất hiện trong đôi mắt in sâu vào tâm trí mỗi người ở đây.

Cố Chương Ngôn đang muốn tắt video phát sóng trực tiếp thì đột nhiên dừng lại khi thấy người phụ nữ giống lưỡi dao sắc bén, còn giống một ngọn lửa lớn chiếu trên màn hình.

Ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt.

Anh rất có hứng thú mà nhìn cô.

Thịnh Diệp cũng nhìn thấy Tấn Hiểu.

Thịnh Diệp: “?”

Người thắng Phương Hạo Huy là người trợ lý này sao?

Thịnh Diệp biết Phương Hạo Huy.

Gia tộc họ Phương đã ở trong vòng thượng lưu được vài thập kỷ , Phương Hạo Huy là hậu bối trong gia tộc, chỉ mê chơi đua xe, Bạch Tấn Hiểu dựa vào năng lực mà thắng Phương Hạo Huy!

Dựa theo tính cách của Phương Hạo Huy, sẽ không khó chịu mà không chịu chấp nhận kết quả, ngược lại sẽ còn xem trọng Tấn Hiểu hơn.

Cho dù anh ta đã biết khả năng đua xe của Bạch Tấn Hiểu rất tốt, nhưng không giống buổi đua xe hôm này, làm ảnh ta phải thay đổi suy nghĩ.

Anh ta nhìn chằm chằm màn hình, người này sắp trở thành trợ lí riêng của anh ta, ngược lại cho anh ta càng nhiều sự ngạc nhiên hơn.

Đến phần trao giải, máy quay quay đến trên đài cao, Tấn Hiểu vẻ mặt không cảm xúc mà tiếp nhận một cái cúp.

Phương Hạo Huy ôm mũ bảo hiểm, đứng ở bên cạnh cô.

Lúc này, vẻ mặt của cậu ta không có sự khinh miệt, mà có phần mệt mỏi sau trận đấu, mồ hôi của cậu ta từ trán chảy tới cằm nhỏ giọt rơi xuống đất, đầu của cậu ta xuất hiện đầy mồ hôi, trạng thái so với Tấn Hiểu còn kém quá nhiều.

Cố Minh Hoán kỳ quái nói: “ Cậu làm sao vậy, nóng đến như vậy sao?”

Phương Hạo Huy: “……”

Cậu ta không phải nóng mà là cậu ta quá khẩn trương mới ra nhiều mồ hôi như vậy!

Cố Minh Hoán lại nói: “Cậu khinh địch phải không, lần này, Tấn Hiểu đã thắng, cậu còn dám nhạo báng Bạch trợ lý không phải là tay đua không?”

Phương Hạo Huy: “……”

Không, tuy cậu ta có khinh thường Tấn Hiểu, nhưng cậu ta không có khinh địch, cậu ta đã dùng hết thực lực của mình mà vẫn không đánh bại được cô.

Chưa từng có người nào ở khu đua xe có thể theo sát xe của cậu ta, cô luôn điều khiển được tốc độ xe duy trì một khoảng cách với cậu, đến cuối chặng đường còn vượt qua cậu ta dành chiến thắng!

Cậu ta giống như bị Tấn Hiểu nắm trong lòng bàn tay, Tấn Hiểu muốn kéo dài khoảng cách hay rút ngắn khoảng cách đều được, đặc biệt là có một lần trong sân, xe của Bạch Tấn Hiểu suýt vượt qua xe của cậu nhưng lại không vượt qua, thật ra là xe số 11 đã giảm tốc độ, căn bản không phải bị hắn bỏ lại phía sau, nếu không có hành động kia, cậu đã sớm bị bỏ lại phía sau Tấn Hiểu!

Cho nên, dưới sức ép trong trận đấu, làm cả người cậu ta ra đầy mồ hôi.

Phương Hạo Huy nhận khăn tay người trợ lý đưa qua, tâm tình phức tạp, nhưng không thể không thừa nhận trình độ của Tấn Hiểu có thể so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cậu ta hỏi Tấn Hiểu, giọng điệu không còn sự kinh thường nữa: “Anh tên là gì?

Tấn Hiểu nói: “Bạch Tấn Hiểu.”

Phương Hạo Huy vươn tay: “Phương Hạo Huy.”

Tấn Hiểu cùng cậu ta bắt tay.

Phương Hạo Huy hỏi: “Anh là tay đua chuyên nghiệp sao?”

Tấn Hiểu lắc đầu, cô từ trong túi lấy ra một tập danh thϊếp, “Đây là danh thϊếp của tôi.”

Lúc cô làm danh thϊếp thì vẫn đang giữ chức vụ trợ lý cấp thấp

Phương Hạo Huy tâm tình càng phức tạp, trợ lý của Thịnh Thế đều đua xe giỏi như vậy sao?

Cuối cùng, Phương Hạo Huy nhận lấy danh thϊếp, nói: “Tháng sau gia đình của tôi tổ chức tiệc, anh có rảnh thì đến tham dự.”

Tấn Hiểu không do dự, gật gật đầu: “Cảm ơn.”