Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Làm Anh Em Tốt Của Nam Chính

Chương 14: Ngã Xuống Hồ Bơi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương gia tổ chức bữa tiệc từ thiện sau khi kết thúc buổi bán đấu giá từ thiện. Mọi người di chuyển đến vườn hoa.

Vườn hoa rất rộng lớn được bài trí rất đẹp, có một cái bể bơi lớn với sóng nước lóng lánh. Khách khứa cùng nâng chén rượu với nhau để kết bạn, tạo dựng mối quan hệ.

Lâm Hân Tâm thay sang một bộ lễ phục liền thân màu xanh nhạt trông có vẻ hết sức nghịch ngợm, đáng yêu. Nhưng cô ta là một người không giỏi giao tiếp với mọi người cho nên từ đầu bữa tiệc đến bây giờ vẫn luôn đứng bên cạnh Thịnh Diệp, phụ trách mỉm cười.

Yến hội diễn ra một nửa, Tấn Hiểu lấy một ly nước chanh từ tay của phục vụ, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại bên cạnh hồ bơi.

Không biết từ khi nào, Lâm Hân Tâm đã ngồi một mình một góc, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Trong cốt truyện, Thịnh Diệp có không ít người thích anh ta, các cô trướng mắt khi nhìn thấy Lâm Hân Tâm bên cạnh Thịnh Diệp, vì thế khi Lâm Hân Tâm ở một mình, bị người “Không cẩn thận” đυ.ng dẫn đến ngã vào bể bơi.

Khi Tấn Hiểu chuẩn bị đi qua, đã có 3-5 cô gái vây xung quanh Lâm Hân Tâm.

Lâm Hân Tâm đang nhìn chằm chằm vào bể bơi, đột nhiên, bên người có người ngồi xuống.

Cô ta sửng sốt một chút, nhìn sang bên cạnh là những cô gái cô không quen biết, mỗi người đều mặc lễ phục được trang điểm tinh xảo nhưng trên mặt không giấu được sự khinh bỉ.

Một cô gái trong số họ đánh giá Lâm Hân Tâm rồi hỏi: “Cô là Lâm Hân Tâm?”

Lâm Hân Tâm xấu hổ mà đứng lên, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, cô là?”

Cô gái kia hô một tiếng : “Di” , rồi lại nói: “Lâm tiểu thư, quần áo trên người cô là nhãn hiệu nào vậy?”

Lâm Hân Tâm sửng sốt, không trả lời được.

Những người khác có vẻ mặt kì lạ nói: “Kì lạ, Alice đang mặc bộ sưu tập mùa xuân của MZI, mà trên người của cô gái kia cũng mặc BST mùa xuân của MZI?”

BST mùa xuân của MZI có 2 bộ, một bộ là bộ màu xanh nhạt của Lâm Hân Tâm, còn một bộ khác là bộ màu nâu đỏ của Alice.

Alice mặc váy màu nâu đỏ càng làm nổi bật lên sự quyến rũ, khí chất thành thục của người phụ nữ.

Cô gái gọi là Alice phát ra âm thanh cười nhạo: “Thế mà cô không có tra xem có bị trùng kiểu váy không, đúng là người không xuất hiện trong thế giới của chúng ta mà.”

Có người lại cười nói: “Chẳng phải có câu nói, đυ.ng hàng không xấu hổ, ai xấu…… Ha ha ha.”

Lúc này, Lâm Hân Tâm mới phản ứng lại, những người tới đây không có ý tốt.

Má của Lâm Hân Tâm đỏ bừng do không nói được gì, cúi đầu xuống.

Váy dự tiệc là mẹ Thịnh mua cho Lâm Hân Tâm, đáng lẽ không có chuyện trùng đồ nhưng có người cố ý hỏi thăm do có mối quan hệ không tốt, khiến người của Thịnh gia mất mặt.

Lâm Hân Tâm mặc váy so với Alice không có xấu, chỉ là phong cách của Lâm Hân Tâm là tươi mát còn của Alice là quyến rũ, vẻ đẹp của hai người là khác nhau nên khó có sự so sánh, nhóm người Alice lại cố tình muốn nói Lâm Hân Tâm mặc “Xấu”.

Lâm Hân Tâm căn bản là không biết đáp trả lại như thế nào.

Cô ta chưa bao giờ gặp người có ác ý với mình lớn như vậy, tuy rằng cô ta rất tức giận nhưng dựa theo tính cách của cô ta, phản ứng đầu tiên không phải là phản bác, mà là hy vọng nhóm người này rời đi.

Cô ta mím môi, không muốn quan tâm đến bọn họ.

Nhưng đối phương cũng không vì cô ta không phản ứng mà bỏ qua, ngược lại, bọn họ càng quá đáng hơn.

“ Cô nói chuyện đi, đừng có làm như chúng tôi là người xấu vậy.” Alice đẩy đẩy Lâm Hân Tâm.

Lâm Hân Tâm lùi về phía sau hai bước, đám người còn lại nói: “Chúng tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cho cô, lần sau khi đi dự tiệc, nhớ tìm hiểu xem mọi người mặc trang phục như thế nào để tránh đυ.ng hàng, đừng thể hiện mình là người không hiểu lễ nghi chứ.”

Nói đến điều này, mấy người có ác ý liền cười rộ lên.

Lâm Hân Tâm cảm thấy hốc mắt của mình đau xót, đôi mắt đều đỏ cả lên : “Các cô sao có thể……”

Giọng nói của Lâm Hân Tâm quá mềm yếu, lại làm cho mọi người ở đấy một tràng tiếng cười, có một người chọc chọc cánh tay Lâm Hân Tâm, nói : “ Cô làm gì vậy, chúng tôi mới cùng loại thỏ trắng như cô nói chuyện mấy câu, làm như chúng tôi bắt nạt cô vậy?”

Lâm Hân Tâm không có thói quen đi giày cao gót, trọng tâm bất ngờ không vững, thiếu chút nữa là sắp ngã thì bất ngờ một bàn tay phía sau giữ cô lại, làm cô đứng vững.

Cô quay đầu nhìn lại, kinh ngạc: “Bạch trợ lý.”

Cô đỡ Lâm Hâm Tâm đảm bảo không ngã nữa mới lịch sự thu tay lại.

Lâm Hân Tâm trong lòng thở phào nhẹ nhóm, lại mang theo lo lắng.

Không biết, những người này có làm khó dễ với Bạch trợ lý không nữa.

Cô ta có làm liên lụy đến Bạch trợ lý không?

Cô ta nắm chặt tay, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Bạch trợ lý, tôi không có sao đâu, anh đi trước đi.”

Tấn Hiểu lại không đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »