Chương 15: Bắt Nạt

Cô một tay ấn Lâm Hân Tâm, tay kia cầm ly nước chanh, nhìn về phía mấy người xem náo nhiệt, chợt hỏi, “Các cô có biết thế kỷ mười tám có mấy trường phái vẽ tranh không?”

Bọn họ biết Bạch trợ lý là người bên cạnh Thịnh Diệp, nhưng cũng chỉ là người làm công, các cô không quan tâm, đột nhiên, Bạch trợ lý hỏi như vậy, không khỏi cảm thấy hiếu kì.

Alice ôm cánh tay, nhún vai: “Liên quan gì đến chúng tôi?”

Tấn Hiểu lại còn hỏi: “ Bà Mạc ngoài bức《 mặt trời mọc ấn tượng 》, còn có tác phẩm nào nữa?”

Vấn đề này rất đơn giản, nhưng những người này đều không biết.

Mấy cô nàng đó mặt hiện đầy dấu hỏi chấm, châm chọc mà nói: “Bạch trợ lý, xin hỏi chúng tôi biết câu hỏi đó thì có ích lợi gì?”

Tấn Hiểu cười nhạo một tiếng.

Cô nhìn lên, trong ánh mắt mang theo tia lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy tính công kích, ánh mắt này làm người khác cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mười phần doạ người.

Chỉ nghe thấy cô nói: “Các cô bảo vấn đề kia là thứ vô dụng, vậy tại sao Lâm Hân Tâm phải biết mấy cái quy tắc, cái gọi là lễ nghi trong lời nói của mấy cô chứ, nó mang lại lợi ích gì?”

Mấy người phụ nữ cứng họng, tạm thời không thể phản bác được lời cô.

Thấy bọn họ nghẹn lời, Tấn Hiểu tiếp tục: “Lâm tiểu thư tốt nghiệp học viện mỹ thuật, vừa mới du học nước ngoài trở về, câu tôi vừa mới hỏi, đối với cô ấy không có khó khăn nhưng đối với các cô thì vận động hết bộ não cũng không suy nghĩ ra câu trả lời.”

Cô mắng bọn họ không có đầu óc?

Alice phản ứng lại, vội phản bác: “Mỗi người sẽ có lĩnh vực hiểu biết riêng nên không nhất định phải giống……”

Tấn Hiểu cười: “Cảm ơn tiểu thư Alice khẳng định.”

Alice: “……”

Cô ta phát hiện, cô ta nói câu kia như tán đồng với Bạch Tấn Hiểu, bởi vì ý của Bạch Tấn Hiểu là mỗi người có một sở trường riêng, Lâm Hân Tâm học vẽ tranh nên cô nàng không cần phải hiểu những thứ bọn họ vừa nói.

Alice tức chết, cô ta đâu có nghĩ mình sẽ bị một trợ lý xoay trong lòng bàn tay chứ! Thật là!

Tấn Hiểu nhìn về phía nhóm người kia, nói: “Hy vọng các cô hiểu, Lâm tiểu thư không cần biết quy tắc thượng lưu là cái gì, bởi vì tranh của Lâm tiểu thư, thì chính là đồ cao cấp .”

Tranh của cô ta là đồ cao cấp sao.

Lâm Hân Tâm đôi mắt chậm rãi trợn to.

Tâm tình của cô ta giống như tàu lượn siêu tốc đột nhiên ngừng ở vị trí cao nhất, tim đập càng lúc càng nhanh,cô ta cảm thấy xấu hổ đến mức muốn lao xuống phía dưới.

Đã có rất nhiều người từng khen tranh của cô ta, chỉ có lần này, Lâm Hân Tâm cảm thấy muốn khóc.

Không còn là suy nghĩ nữa, cô ta thật sự đã khóc.

Cô ta che lại đôi mắt.

Đuổi đi đám người, Tấn Hiểu đem nước chanh đặt trên bàn, trước mặt của Lâm Hân Tâm: “Uống đi.” Lại săn sóc mà đưa khăn giấy cho Lâm Hân Tâm.

Lâm Hân Tâm một bên khóc một bên lau nước mắt.

Như một đứa trẻ không nói ra được tấm lòng của mình mà khóc.

Tấn Hiểu nhìn đôi mắt của cô ta, nghĩ thầm, còn may Cô ta không có kẻ mắt.

Cô nói: “Lần sau Lâm tiểu thư còn gặp loại người này, không cần nghe đám người đó nói, trực tiếp rời đi, mọi người đều là những cô con gái được gia đình cưng chiều, vậy dựa vào cái gì mà bị trào phúng chứ.”

Lâm Hân Tâm lắc đầu: “Không, không phải, tôi không phải vì chuyện này mà khóc.”

Tất cả mọi người khuyên cô ta không cần về nước phát triển, bởi vì ở nước ngoài càng thưởng thức phong cách vẽ tranh này của cô ta hơn, dễ dàng bán đấu giá ra giá cao.

Nếu thật sự là nghệ thuật chân chính, sao lại có sự phân chia biên giới? Có phải tranh cô ta vẽ chưa đủ tốt?

Vì thế, cô ta vẫn nên ở nước ngoài phát triển sao?

Cô ta tự hoài nghi năng lực của mình.

Đến giờ phút này, cô ta mới biết được, sẽ có người không chút do dự mà khẳng định tranh cô ta vẽ tốt.

Lâm Hân Tâm cuối cùng có thể khẳng định, sao cứ phải lo trước lo sau, về việc bán tranh là quan trọng nhất chứ.

Lâm Hân Tâm khóc là do trút được gánh nặng, cũng là cảm ơn, cô ta ngẩng đầu nhìn Tấn Hiểu, trong mắt chứa đầy nước mắt, nghiêm túc mà nói: “Cảm ơn.”

Lông mày Tấn Hiểu giãn ra. Đuôi mắt của cô hơi cong cong.

Qua một lát, Lâm Hân Tâm có chỗ không được tự nhiên: “Bạch trợ lý nếu anh có chuyện gì gấp thì đi đi.”

Tấn Hiểu nói: “Cô là bạn cặp với Thịnh tổng, Thịnh tổng khả năng là có việc, trách nhiệm của tôi là bên cạnh cô.”

Lâm Hân Tâm lúc này mới thả lỏng.