Chương 4: Lời Đồn

Tại thành phố Kinh, tập đoàn Thịnh Thế .

Tập đoàn có mười tám tầng, ở tầng thứ 18 trừ văn phòng tổng giám đốc thì còn có phòng họp, phòng nghỉ , còn có toàn bộ bộ phận thư ký .

Tấn Hiểu bưng cà phê trở lại vị trí công việc.

Ở chỗ này vẫn còn lưu lại đồ vật của Bạch Tấn Hiểu dùng trước đây, trên bàn dán tờ giấy, một máy tính, cùng mấy văn kiện đánh mấy.

Nàng ngồi xuống bắt đầu đọc văn kiện hết sức chăm chú.

Vị trí cách vách, một trợ lý khác liếc Tấn Hiểu một cái, mở di động vào một cái nhóm chat nói: “ Tôi nghe Mary của bộ phận nhân sự nói Bạch trợ lí tăng lương!”

Trên diễn đàn thật nhanh có người hỏi: “Không phải chứ, anh ta mới nhận chức ba tháng đã được tăng lương?”

Cũng có người hỏi: “Tăng lương nhiều hay ít a?”

Người trợ lý kia, nói: “Hơn một vạn lận !”

Lời nói này nói ra như một tảng đá ném vào hồ nước tạo nên những cuộc thảo luận.

Một vạn!

Tuy rằng bộ phận trợ lí tiền lương đều không thấp nhưng một trợ lý mới được tăng những một vạn liền mang ý vị sâu xa.

Mọi người đều có cái nhìn khác khi nhìn Tấn Hiểu

Một nam trợ lý gia nhập công ty cùng thời điểm với Bạch Tấn Hiểu: “Dựa vào cái gì, anh ta đã làm cái gì ? anh ta đánh đổi cái gì?”

Cũng có người nói: “Đây là lệnh của Thịnh tổng , có lẽ Bạch trợ lí có tài năng hơn người đi.”

Nam trợ lý nhanh chóng gõ bàn phím: “Chỗ nào hơn người hay dựa vào khả năng phục vụ phú bà hơn người sao?”

Tuy rằng dưới thao tác của hệ thống, mọi người 【 cam chịu 】 Tấn Hiểu giới tính là nam, nhưng cũng không ảnh hưởng giá trị nhan sắc của bản thân cô, là loại vừa mạnh mẽ vừa nữ tính lại còn tinh tế, mang lại nét đẹp mùa thu khiến cho người khác nhìn nhan sắc của cô mà tâm trạng tốt hơn.

Hơn nữa Thịnh tổng có một em gái, nam trợ lý hoài nghi Tấn Hiểu có liên quan đến việc này.

Những người khác cũng bàn luận nhiều hoặc ít nhưng không có ai như vị nam trợ lý này nói ra ngoài , đến khi lời hắn nói ra, bọn họ mới cảm thấy khả năng này có lẽ xảy ra.

Chứ làm sao Bạch Tấn Hiểu trong ba tháng có thể tăng một vạn tiền lương?

Này cũng quá khó đi.

Hạt giống khinh thường đã được gieo xuống đáy lòng của mọi người nên không còn ai cùng Tấn Hiểu nói chuyện, muốn bạo lực lạnh, làm lơ cô.

Hệ thống nhắc nhở Tấn Hiểu: “ Cô không cảm thấy, bầu không khí có gì đó lạ sao ?”

Tấn Hiểu đọc nhanh như gió tư liệu hạng mục mới, bớt một chút thời gian lên tiếng: “Không có.”

Hệ thống: “……” nó có thể đem người này đi thiêu chết không!

Đối với Tấn Hiểu mà nói, mấy ngày nay, cô điên cuồng tiếp nhận kiến thức, các mối quan hệ trong công ty này, không ai tới quấy rầy vừa vặn đúng ý cô .

Cô siêu yêu thích cái bầu không khí trong công ty này.

Cô xem xong một phần văn kiện cuối cùng, đóng lại tập tài liệu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi mười giây.

Cô cầm lấy cái ly, đi đến phòng trà lấy nước thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh: “…… Nếu hắn thật sự dựa vào mối quan hệ thì cô khẳng định không có cách nào ở tổng bộ mà sẽ bị điều đi!”

Tấn Hiểu không có đam mê nghe lén người ta nói chuyện, trực tiếp đi vào làm cuộc đối thoại đột nhiên im bặt.

Hai người phu nữ nói chuyện đều ở bộ phận trợ lý, một người là Tiểu Quỳ người còn lại gọi là Vương Lệ, khi họ nhìn thấy Tấn Hiểu sắc mặt hai người bỗng chốc cứng đờ.