Chương 6: Giải Quyết

Ngón tay Tiểu Quỳ nắm lại không có quy tắc thể hiện sự bất an trong lòng.

Thịnh Diệp đưa mắt nhìn về phía Tấn Hiểu.

Tấn Hiểu mặc áo sơ mi , được cài nút áo đến hàng trên cùng mang lại cảm giác không thể mạo phạm, cấm dục.Trên cổ áo cài loại microphone nhỏ màu đen để lộ 1 chút làn da trắng nõn .

Hồi lâu sau, Thịnh Diệp mới đem ánh mắt kéo trở về.

Trên đài, Tấn Hiểu đem USB ném tới khu vực điều khiển thiết bị cảm ứng, gọi một tiếng:

“ Bạn học nhỏ ”

Ba hệ thống lớn được kích hoạt giọng nói, lập tức đáp lại: “Có!”

“Giúp tôi xem xét nội dung văn kiện trong USB.”

Thanh âm của cô bị khuếch đại âm thanh khiến giọng nói của cô to hơn, rất rõ ràng mà truyền tới tai mỗi người ở đây, tựa như giữa hè rớt vào bể nước ngọt mát lạnh ,giọng nói thực trong trẻo.

Cô muốn làm cái gì?

Thịnh Diệp nhìn với vẻ suy tư.

Nhóm trợ lý phía sau trong lòng đều kỳ quái.

Mà gương mặt của Tiểu Quỳ trắng bệch không còn một giọt máu.

Chẳng lẽ Bạch Tấn Hiểu phát hiện động tác của cô ta, muốn tại hội trường nói tài liệu trong USB đã bị xóa sao?

Bạch Tấn Hiểu có phải điên rồi hay không! Vạch trần chuyện này, cô ta bị thương 1000 thì Bạch Tấn Hiểu vẫn tự tổn hại mình 800! Bọn họ không còn có khả năng lưu lại tại tổng bộ nữa, thậm chí còn có thể bị đuổi khỏi Thịnh Thế!

Tiểu Quỳ càng nghĩ càng sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay.

Chỉ thấy Tấn Hiểu hỏi xong ,bạn học AI thông qua thao tác phân biệt trên thiết bị, đọc số liệu ổ cứng, nói:

“Chủ nhân, ổ cứng văn kiện của ngài có 4.20, 4.21 cùng 4.22 ba cái folder, xin hỏi yêu cầu văn kiện ở cái folder nào?”

Tấn Hiểu nói: “Tìm kiếm từ ngữ mấu chốt ‘AI’‘ kỹ thuật ’ văn kiện.”

Bạn học nhỏ thông minh :“Thu được.”

Màn hình tinh thể lỏng lớn ở phía sau đột nhiên sáng lên.

Nó tìm ra tài liệu với tốc độ thật nhanh, chỉ mất thời gian tầm ba giây nó đã tìm ra kết quả hiện lên toàn bộ màn hình tinh thể lỏng.

Dựa theo kĩ thuật AI đã tìm ra các từ khoá liên quan trong văn kiện, nó còn lọc được ra các hình ảnh có chứa từ khoá. Điều quan trọng nhất chính là nó đã tìm ra được hình ảnh sử dụng hai từ mấu chốt trong PPT ghi rõ ở trang thứ mấy.

Bạn học nhỏ thông minh: “Đã tìm ra toàn bộ kết quả, có cần đồng bộ không?”

Những người ngồi phía dưới nghe thuyết giảng xôn xao bàn luận.

Thiết bị thông minh này nhìn thì rất đơn giản nhưng đã tốn nhiều công sức của nhân viên nghiên cứu.

Nhiều khi văn kiện quá mức khổng lồ, mà để tìm ra được một cái văn kiện quan trọng không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa, còn chưa tính có đôi khi tưởng tìm ra văn kiện ở folder nhưng lại không tìm được ra tên của nó làm vừa tìm vừa tức điên lên.

Bây giờ, Tấn Hiểu có thể thông qua hai, ba từ ngữ mơ hồ là có thể tìm ra văn kiện!

Nhóm tổ chức cho rằng hội nghị lần này sẽ diễn ra nhàm chán như mọi khi, là truyền đạt quy định từ bên trên bàn hành, thực hiện đúng theo quy định, chứ không làm sao mà lại để cho nhóm trợ lý thuyết trình được.

Ai ngờ hội nghị lần này không phải là một tràng phát biểu dài dòng “Cảm ơn tập đoàn cảm ơn Thịnh tổng”, mà là tìm lại dữ liệu trên khán đài làm mọi người đều tập trung chú ý.

Không có đọc lời văn dài dòng, Thịnh Diệp hơi nhướng mày, rất hứng thú mà nhìn cô.

“Chào mọi người,” đến bây giờ Tấn Hiểu mới chính thức tiến vào giảng giải: “ Tôi là trợ lý Bạch Tấn Hiểu thuộc bộ phận thư ký .”

Cô không nói nhiều lời lẽ hoa mĩ dài dòng mà bắt đầu nói đến quá trình cải tiến AI : “ Tôi vừa mới thử nghiệm cho mọi người xem công năng của người bạn nhỏ thông mình này, nó đã được cải tiến với năm chức năng đứng đầu. Mọi người đã thấy , chức năng thứ nhất……”

Cô không thuyết trình máy móc theo sách vở mà kết hợp điều khiển AI tại hiện trường, tạo ra một bài thuyết trình hay, mỗi một câu giảng giải đều thực hành một thao tác trên máy móc AI, mỗi một cái câu lệnh đều phản hồi lại một cái chức năng.

Bài thuyết trình nhấn mạnh nội dung cần truyền đạt, ngắn gọn dễ hiểu .

Người quản lí sự kiện không kìm lòng được lấy di động ghi hình lại, để cho nhân viên của hắn học hỏi cho những lần thuyết trình về sau không cần dài dòng.

Tấn Hiểu nhìn thấy chiếc di động của quản lý liền mỉm cười:

“ Bạn nhỏ thông minh này sẽ đem tài liệu tải xuống dưới rồi gửi đến máy tính của mọi người.”

“ Còn một điều nữa, nhắc nhở với mọi người khi các bạn sử dụng điện thoại trong cuộc họp quá 5 phút sẽ bị phạt điểm thi đua.”

Lời nhắc nhở này làm mọi người xung quanh đều bật ra tiếng cười vui vẻ.

Người quản lý xấu hổ, buông chiếc điện thoại xuống.

Ở hàng ghế phía trước, Thịnh Diệp nhẹ giọng cười ra tiếng, Bạch trợ lý không ngừng muốn tăng tiền lương của chính mình mà còn giúp những người xung quanh tiết kiệm tiền nữa.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thịnh Diệp vỗ tay, cả phòng hội nghị ngập tràn tiếng vỗ tay.

Người quản lý nhìn đồng hồ đeo tay, buổi thuyết trình mới chỉ qua 40 phút so với thời gian thuyết trình những lần trước là 1 giờ 30 phút thì đã mất rất ít thời gian rồi, Bạch Tấn Hiểu giải thích làm cho mọi người cảm giác mới hai mươi phút trôi qua.

Thì ra cuộc họp có thể không khô khan, nhàm chán như vậy.

Mọi người đều đã hiểu các chức năng mới của AI dùng như nào mà không cần đi nghiên cứu bản thuyết minh xem sử dụng chúng như nào.

“Chúng ta không cần lại phải đến bộ phận kỹ thuật để hỏi, bọn họ sẽ không phải lo lắng chúng ta đến hỏi bọn họ nữa.”

“Buổi giảng giải hôm nay thật là hay.”

Nhóm quản lí vừa ra khỏi phòng họp vừa thảo luận.

Nhóm trợ lý đi sau sắc mặt mọi người có vẻ xấu hổ.

Lần giảng giải này vượt quá sức mong đợi của mọi người làm cho nhóm quản lý đối với cô rất tán thưởng, có thể hiểu được sự coi trọng của Thịnh tổng đối với cô.

Đổi lại là bọn họ thì bọn họ có thể làm được tốt như cô hay không?

Rõ ràng là không thể.

Mỗi người mang tâm trạng khác nhau , chỉ có tâm trạng của Tiểu Quỳ là thấp thỏm nhất , cô ta rất hối hận chuyện mình đã làm.

Cô ta không nên vì suy nghĩ của bản thân mà xóa đi bài thuyết trình của Bạch Tấn Hiểu, bởi vì cô không có PPT vẫn có thể đem tài liệu giải thích một cách dễ hiểu như vậy, cô ta căn bản không thể so sánh với Tấn Hiểu.

Chỉ là trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Tại văn phòng tổng giám đốc , Thịnh Diệp vừa bước vào Văn phòng đã nhìn thấy một cậu thanh niên 23-24 tuổi nói chuyện : “ Có thể hiểu vì sao tập đoàn Thịnh Thế lại phát triển như vậy , công nghệ AI này rất là tốt !”

Thịnh Diệp nghĩ thầm, hình như cậu thiếu niên này là cháu của gia tộc họ Cố tên gọi là Cố Minh Hoán , là người rất mê chơi, sẽ không kế thừa gia nghiệp.

Nhưng cậu ta chiếm 15% cổ phần của tập đoàn Cố thị , quan trọng là cậu ta có quan hệ không tệ với Cố Chương Ngôn nên vẫn phải coi trọng cậu ta.

Anh ta nhìn Cố Minh Hoán, nói : “ Cậu có chuyện gì?”

Hôm nay, Cố Minh Hoán là tới tìm “Tay đua xe” kia.

Cậu ta đã chụp lại biển số xe và nhờ bạn bè tìm ra được xe của Thịnh Diệp, vốn dĩ đã sớm hẹn ngày gặp Thịnh Diệp nhưng Thịnh Diệp quá bận, đến bây giờ mới gặp được nhau, anh ta không có thời gian lúc nào cũng phải đi họp.

Hôm nay, Cố Minh Hoán cũng ở trong hội trường nghe Tấn Hiểu giải thích chức năng của sản phẩm, sự bực tức trong lòng anh cũng đã sớm biến mất theo bài thuyết trình của cô.

Hiện tại, cậu ta nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra những ngón tay màu trắng đặt trên thiết bị điều khiển AI màu đen.

Thật xinh đẹp.

Cố Minh Hoán hồi phục lại tinh thần, không đúng, vì sao cậu ta lại có suy nghĩ như vậy với một người đàn ông chứ ?

Cậu ta vội vàng chớp chớp mắt, dừng suy nghĩ vấn đề kia , có chút hưng phấn hỏi: “Anh Thịnh, nửa tháng trước có phải anh xuất hiện ở sân bay thành phố không ? Em muốn tìm người tài xế lái chiếc xe kia.”

Thịnh Diệp nghĩ nghĩ , nửa tháng trước sao ?

Anh ta đoán người mà Cố Minh Hoán tìm chắc là Bạch trợ lý.

Lại nghe thấy Cố Minh Hoán tiếp tục nói: “ Em muốn mời cậu ta đến làm việc ở Cố thị !”

Thịnh Diệp : “?”