Chương 16

Chương 16: Bị thương.

Tôi hôm đó hiếm có dịp ba người tụ họp nên Lãnh Phương quyết định kết thúc công việc sớm một chút cùng Hàn Lãnh đi mua một chút thức ăn cho buổi tối. Lãnh Phương nhất thời tâm huyết dâng trào nấu cả 1 bàn đồ ăn khiến hai cha con Hàn Lãnh nhìn đến hoa mắt, nước miếng không kìm được mà ứa ra. Hàn Lãnh không khống chế được đưa tay ra định bụng bốc 1 miếng lại bị một tay khác đánh lên cái bốp.

Lãnh Phương trên người còn bận tạp dề hung hăng trừng mắt hai cha con họ " không cho ăn vụng, đi ra ngoài chờ!".

Chờ đợi một hồi lâu, Hàn Lãnh cuối cũng cũng thõa mãn ăn no nê, rồi Hàn Quân đến thư phòng giả quyết chút việc còn cậu cũng Lãnh Phương thì dọn dẹp một hồi.

Lãnh Phương nhéo nhéo má cậu, cười nói:" Xem ra tên đó nuôi ngươi cũng không tệ, lại mập ra một ít rồi!".

“Aaa…” bị Lãnh Phương nói, Hàn Lãnh hai má nhất thời nóng lên.

“Haizzz không trêu người nữa, mau ngủ đi.” nói rồi Lãnh Phương đi lên lầu.

Hàn Lãnh ngáp một tiếng cũng nhanh chóng về phòng.

Trái ngược với tình cảnh ấm áp ở bên đây, bên kia Hàn Đông quyết định cho cả công ty tăng ca 3 ngày, lại hảo hảo chỉnh đốn công ty từ trên xuống dưới, chỉ trong vòng 3 tiếng đã đào thải 2 nhân viên cấp cao, từ trên xuống dưới công ty nhanh chóng lâm vào tình trạng cực kì căng thẳng, sát khí phóng thẳng lên trời.

Hôm sau, Lãnh Phương đưa Hàn Lãnh đến trường, Hàn Lãnh đơn giản tạm biết phụ thân rồi lên xe đi đến ngoại ô dã ngoại.

Trường của cậu tuy chỉ là trường hạng trung nhưng cũng là trường đứng đầu trên khu vực, số lượng học sinh vô cũng nhiều phải đi tận 80 chiếc xe buýt cho buổi cắm trại, cũng không thể để gần 3200 học sinh xuống cắm trại cũng một chỗ cho nên chỉ có thể phân ra cắm trại ở những nơi khác nhau. Hàn Lãnh đi trong đội cắm trại ở ngoại ô phía Đông bên này được phân 12 chiếc xe buýt là gần 500 học sinh trong số đó có Thanh Hạo.

(1 chiếc xe buýt chở 40ng nha m.n tui nghĩ con số này không nhiều đâu haha)

Hàn Lãnh cảm thấy đây là dịp vô cùng tốt để bản thân công kích mục tiêu của mình nên nhanh chóng đi về phía bọn Thanh Hạo.

Thanh Hạo đang được vây quanh một đám người, ai cũng muốn chung liều cũng hắn ta cả. Hàn Lãnh đi tới khẽ gật đầu chào hỏi Thanh Hạo.

Thanh Hạo thấy cậu cũng gật nhẹ đầu, hỏi:" Sao cậu qua đây?".

Hàn Lãnh sờ đầu, ngại ngùng cười:" Làm sao đây tôi không biết dựng liều định hỏi anh có muốn cùng liều với tôi không…nhưng nhìn anh nhiều người xếp hàng như vậy thì chắc không có cơ hội rồi…haha…"

“A…tôi cũng chưa tìm được người chung liều vậy cậu chung liều với tôi đi, tôi biết dựng liều, có thể giúp cậu!”. Thanh Hạo mỉm cười nói với cậu

“Vậy thì cảm ơn anh rồi!”. Hai người bắt đầu tìm vị trí để dựng liều.

Những người xung quanh thấy Thanh Hạo đã tìm được bạn liều rồi thì cũng lục tục chạy đi tìm người khác.

Nói đây là buổi cắm trại, Hàn Lãnh cảm thấy gọi nó là buổi tự ngược thì đúng hơn. Ở nhà mát mẻ, ăn uống thoải mái thì không chịu đâu, đi ra ngoài ngủ rừng, tự kiếm củi, tự dựng liều làm chi vậy? Rãnh quá hả???

Sau khi dựng liều xong, cũng đã gần chiều, hai người nhanh chóng đi xung quanh kiếm củi để tối nướng thịt. Thanh Hạo vô cùng có kinh nghiệm đi ở phía trước còn không quên cẩn thận nhắc nhở cậu, Hàn Lãnh ngoan ngoãn đi theo nhặt củi nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán làm sao để khiến đối phương phải trả giá cho những nỗi đau mà Hải Thanh đã phải chịu lúc trước.

Mãi suy nghĩ nên cậu đã đi hơi chậm, Thanh Hạo đi trước cậu khoảng 5 bước chân, khi Hàn Lãnh khum người xuống để nhặt củi lại vô tình phát hiện được một đống dây leo đang trùm trên một cái dốc khá cao, trong mắt Hàn Lãnh liền hiện lên tia tính toán.

Sau đó cậu như vô tình, cố ý dẫn Thanh Hạo đi về phía đó.

“A…Thanh Hạo bên này nè, có khá nhiều!”. Hàn Lãnh nở nụ cười vô cùng vui vẻ vừa đi vừa xoay người thúc dục Thanh Hạo đi nhanh.

Sau đó…

“Aaaaa!!!”

Hàn Lãnh trượt chân té xuống, Thanh Hạo vô cùng hoảng, không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng chạy tới bắt lấy tay Hàn Lãnh, nhưng lực quá mạnh nên Thanh Hạo cũng bị mất đà mà té theo.

Cả hai té xuống nhưng may mắn ở phía dưới có rất nhiều dây leo nên cả hai cũng không bị thương nhiều, chỉ là Thanh Hạo lúc té xuống chân bị đập vào một cái thân cây vắt ngang trên vách đá nên có lẽ đã bị thương rồi, nặng nhất có lẽ là bị gãy chân.

Hàn Lãnh bên ngoài vô cùng lo lắng hốt hoảng đến cả khóe mắt đều ửng đỏ lên, luôn miệng nói xin lỗi, nhưng bên trong thì lại hả hê vô cùng, thầm nghĩ Thanh Hạo gãy chân luôn càng tốt.

Thanh Hạo cố nén đau đến cả gương mặt đều tái nhợt, Hàn Lãnh liền lấy khăn trong túi đơn giản băng lại, dùng cành cây khô giúp Thanh Hạo băng bó.

“Cậu thấy đỡ hơn không? Còn đau sao? Tôi cõng cậu về nhé?”. Hàn Lãnh giọng nói hơi nhỏ, nghe vào tai lại như thủ thỉ bên tai khiến Thanh Hạo tim đập hơi mạnh.

Hàn Lãnh hơi cuối người đưa lưng về phía Thanh Hạo ý bảo hắn leo lên, Thanh Hạo nhìn Hàn Lãnh vốn thấp hơn mình cả một cái đầu, người cũng ốm hơn hắn, lại nhìn cần cổ trắng nõn của cậu vì mồ hôi mà trở nên bóng loáng, vừa nhìn liền nhìn đến ngây người.

“Leo lên đi!”. Hàn Lãnh thúc giục

Thanh Hạo bỗng sực tỉnh, liền khó khăn dời đi tầm mắt " cậu gầy như vầy, cõng được tôi sao?".

“Cậu xem thường tôi à?”. Hàn Lãnh tức giận quay đầu vén tay áo cố gồng lên một con chuột nhỏ. " Nhìn đi nè, mạnh mẽ chưa?".

Thanh Hạo bị cậu chọc cười, còn Hàn Lãnh thì khẽ bĩu môi. Hắn nhìn cậu tự nhiên cảm giác Hàn Lãnh thật đáng yêu.

Thanh Hạo lắc lắc đầu, nói với Hàn Lãnh :" Vậy cậu dìu tôi về đi".

“Được!”. Hàn Lãnh nhẹ nhàng đi tới dìu Thanh Hạo lên lần theo đường cũ mà đi về phía liều trại.