Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ta Muốn Bẻ Cong Cả Thế Giới

Chương 39: Hôn phu của bạn thân (37)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xuyên nhanh ta muốn bẻ cong cả thế giới.

Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.

Chương 39: Hôn phu của bạn thân (37)

Tòa án đã kết thúc mà người nên chịu hình phạt cũng sẽ phải nhận hậu quả thích đáng cho những việc mà mình đã làm.

Tội của Ni Ni vốn không lớn hoàn toàn không cần phải nháo tới tòa án, nhưng cô ta đã quá tự tin cũng đã quá tin tưởng vào Lâm Thư Thiền rồi.

Hành động cuối cùng của cô ta tất cả đều vì sự chấp nhất của cô ta mà ra, chính cô ta khiến mọi thứ dần mất kiểm soát như hiện tại.

Hàn Lãnh rũ mắt, nhìn Ni Ni bị đưa đi chỉ có thể nở một nụ cười lạnh lùng.

Vác một thân mệt mỏi trở về nhà, Diệp Tường không thèm màng đến hình tượng mà ngã vật ra ghế sô pha, miệng lẩm bà lẩm bẩm mấy câu đại loại như: “Con gái thật là một loài động vật đáng sợ mà.”

“Còn không phải tất cả là lỗi của anh à?”. Hàn Lãnh châm chọc.

“Không phải mà, cùng trách anh lớn lên quá đẹp trai thật khiến nhiều người mơ ước.” Diệp Tường vừa nói vừa hất tóc mái của mình ra sau để lộ vầng trán trơn bóng.

Mặc dù câu nói kia của hắn vừa nghe qua đã thấy nồng đậm mùi tự luyến, nhưng Hàn Lãnh cũng không thể phủ nhận một điều là Diệp Tường quả thật rất đẹp trai…

Đang suy nghĩ miên man Hàn Lãnh bỗng nhiên giật mình phát hiện Diệp Tường không biết từ bao giờ đã chồm tới trước người cậu, cậu hơi hoảng hốt muốn giật lùi ra sau, nhưng còn chưa kịp làm gì thì gáy cậu đã bị Diệp Tường mạnh mẽ đè lại.

Bên môi nhanh chóng truyền đến cảm xúc ấm áp.

Hàn Lãnh: “…” Đột nhiên lại nổi điên cái gì nữa đây?

Đầu tiên là giật mình, sau đó là thẹn quá hóa giận, Hàn Lãnh đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng càng đẩy đối phương lại dính tới càng chặt, chiếc lưỡi nóng bỏng cũng theo đó công thành chiếm đất.

Thật nhanh sau đó Hàn Lãnh cũng không còn tâm trí đâu để mà nhớ đến chuyện phản bác nữa, chỉ có thể ngây ngốc ngửa ngửa mặt lên, tiếp nhận nụ hôn sâu của hắn.

Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại, Phương Tịnh Trình vẻ mặt vô cùng vi diệu, còn không quên lấy tay lau mắt một cái, đối mặt với bốn cặp mắt từ cha mẹ Phương và cha mẹ Diệp anh ta có phần hơi ngại ngùng, gãy gãy mũi ấp úng nói: “Ừm… Thì hiện tại… Khụ, có lẽ không phải thời điểm thích hợp để đi vào trong cho lắm.”

Cha mẹ hai bên nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy được đôi mắt thâm thúy hiểu rõ mọi chuyện của đối phương, cha Phương có phần hờn giận: “Củ cải nhỏ khó khăn lắm mới mọc được vậy mà chớp mắt bị heo ăn mất rồi.”

Cha mẹ Diệp cũng có phần xấu hổ, người làm cha làm mẹ như bọn họ sao có thể không biết tính tình của con mình ra sau chứ.

Ở trong phòng hai người nào đó hoàn toàn không nhớ tới nơi này còn có người, chỉ hưởng thụ thế giới riêng của cả hai, ngược lại là hệ thống, nó đã sớm phát hiện phụ huynh đang đứng ở bên ngoài đợi nhưng là một hệ thống ‘tri kỉ và tốt bụng’ nó liền im lặng hết mức có thể.

Hai bên phụ huynh ngồi ở ngoài đợi hơn mười phút thì mới thấy Diệp Tường bước ra đầu tiên, trên mặt còn có chút hồng hồng, nhìn thấy mọi người ngồi trong phòng Diệp Tường hơi giật mình một chút sau đó mới ngại ngùng mà vuốt mũi một cái, thành công đưa đến ánh mắt oán hận của anh trai Phương Tịnh Trình.

“Ừm… Mọi người đợi có lâu không ạ?”. Diệp Tường không biết tại sao lại hỏi ra một câu như vậy.

“A, sao mọi người lại ngồi ở đây hết vậy?”. Hàn Lãnh vừa đi ra thấy một phòng đầy người thì có chút giật mình.

Rốt cuộc mọi chuyện cũng đã xử lí ổn thỏa, hiện tại cũng có thời gian để hai bên gia đình ngồi lại với nhau để bàn vè chuyện của hai đứa nhỏ.

Hàn Lãnh lần đầu tiên trãi qua loại chuyện này, trong suốt quá trình mặt đều đỏ, thanh đo cảm xúc của cậu cũng chạy thẳng một đường đạt chỉ số Max hạnh phúc.

Hệ thống vẫn luôn để ý đến tâm trạng của kí chủ nhìn thấy một màng này cũng nhịn không được mà vui mừng cho cậu. Lúc trước lúc nó tìm thấy Hàn Lãnh, Hàn Lãnh sớm đã không còn bất cứ ý định sống nào cả nếu không phải nó cố gắng lôi kéo liệu hiện tại cậu sẽ như thế nào?

Hệ thống không biết cũng không muốn biết, hiện tại kí chủ của nó hạnh phúc là tốt nhất rồi.

Ngồi nói chuyện khoảng hai tiếng, cuối cũng hai bên cũng thống nhất mọi chuyện với nhau, lễ đính hôn ba tháng sau sẽ được cử hành đợi khi Hàn Lãnh cùng Diệp Tường tốt nghiệp rồi sẽ chính thức kết hôn.

Nhận được kết quả viên mãn ai ai cũng mang tâm trạng vui vẻ, cùng nhau ăn một bữa cơm rồi mới rời đi.

**

Những ngày tết náo nức nhanh chóng qua đi, mùng mười tết các học sinh bắt đầu về lại trường để bắt đầu vùi mình vào học tập, nhất là những học sinh cuối cấp như Diệp Tường.

Phương Tư Ngôn thân là một học bá ở thế giới này, mấy giải thưởng học tập cấp tỉnh cũng có không ít, đến cấp quốc gia Phương Tư Ngôn cũng có vài cái. Sớm đã được các trường đại học có tiếng ngỏ lời mời chào, sau này cậu cũng không cần áp lực việc thi chuyển cấp nữa, ngược lại là Diệp Tường thân là một học tra chuyên gia đội sổ việc thi chuyển cấp đối với hắn quả là một sự dày vò.

“Cậu Phương, cậu lại đến à?”. Dì quản gia nhà Diệp Tường vừa nhìn thấy Hàn Lãnh liền vui vẻ đi tới tiếp đón.

“Vâng ạ, con có nấu một ít cháo bồi bổ cơ thể cho Diệp Tường, anh ấy ở trên phòng ạ?” Hàn Lãnh ngoan ngoãn tiếp lời dì quản gia.

“Ai ya, thằng nhóc đó dạo gần đây cứ nhốt mình trên phòng học, dì khuyên mãi mà không được, có con ở đây thì tốt rồi, nó chỉ nghe mỗi con.” Dì quản gia mỉm cười nói tiếp: “Con lên phòng nó trước đi để dì hâm cháo rồi mang lên cho hai đứa.”

Hàn Lãnh ngại ngùng cười một tiếng cũng không khách sáo: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”

Lúc Hàn Lãnh mở cửa vào phòng Diệp Tường vẫn còn đang vò đầu bức tay với một đề toán, hoàn toàn không phát hiện ra có thêm người khác ở trong phòng, cho đến khi Hàn Lãnh ở đối diện ngồi xuống, hắn mới giật mình một cái: “A, sao em lại đến đây rồi?”.

“Không phải là em sợ anh học đến bệnh luôn hay sao?”. Hàn Lãnh nhíu mày nhìn quầng thâm dưới mắt hắn thở dài.

“A, ha ha không có đâu, anh sẽ để ý đến sức khỏe mà…” Diệp Tường ngại ngùng cười mấy tiếng, cảm thấy bộ dạng này của mình để Hàn Lãnh nhìn thấy thật là mất mặt.

Hàn Lãnh chồm tới nhìn đề trong tay Diệp Tường, hơi mỉm cười: “Nếu không để em kèm cho anh?”.

“Được!”. Ngay cả một giây suy nghĩ cũng không cần Diệp Tường đã lập tức đồng ý.

Đến khi Dì quản gia đã hâm nóng lại cháo cùng gọt trái cây mang lên phòng thì Diệp Tường quả thật như được khai sáng.

“A, thì ra nó phải tính như thế, thảo nào anh áp dụng công thức mãi không ra, thật là… Mấy cái công thức này nhìn là nhức mắt rồi đã vậy còn đảo tới đảo lui.” Diệp Tường tức giận mà than một tiếng.

“Anh đó, còn dám nói hả, cái này là cơ bản đó!!”. Hàn Lãnh đưa tay đánh hắn một cái.

“Là anh chậm hiểu, là anh chậm hiểu còn không được sao, ai ui em đừng đánh nữa bay hết chứ trong đầu anh bây giờ.” Diệp Tường một bên ôm đầu một bên cầu xin tha thứ.

“Hai đứa dừng tay lại đây ăn chút đồ ăn đi rồi học tiếp.” Quản gia nhịn cười, cửa phòng cũng chỉ khép hờ nên bà đẩy cửa bước vào.

Diệp Tường cũng đã hơi đói liền đồng ý, lúc biết cháo này là do Hàn Lãnh nấu, Diệp Tường hận không thể liếʍ sạch bát dĩa nhưng ngại hình tượng nên thôi.

Ăn xong hai người lại tiếp tục ôn bài, Diệp Tường quả thật là có chút khó khăn đối với việc tính toán, Hàn Lãnh nhìn hắn ủ chao mày dột cũng đau lòng, liền nhịn không được an ủi hắn: “Diệp Tường, nếu không chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như anh giải đúng được một bài em liền hôn anh một cái thế nào?”.

Hàn Lãnh nháy mắt một cái đầy tinh nghịch.

Diệp Tường hơi bất ngờ vì đề nghị này của cậu, ánh mắt hơi lướt qua bờ môi đang khép mở, khó khăn nuốt nuốt nước bọt một cái: “Hôn một cái không đủ…” Hắn lí nhí nói.

“Anh có phải là tham lam quá không đó, chỉ được một cái thôi, nếu không được thì không chơi nữa.” Hàn Lãnh giả vờ hờn giận.

“Được, anh đồng ý, anh đồng ý, đừng giận… Chúng ta tiếp tục làm bài.”

Vì để được hôn người nào đó nhiều hơn Diệp Tường quyết định sẽ giải thêm 100 câu toán nữa!!

_____________

Kì thi THPT quốc gia năm nay vừa xảy ra một sự kiện vô cùng hi hữu, có một học sinh thi tạch tất cả các môn duy chỉ có duy nhất môn toán là đạt điểm tối đa.

😃))

Mấy nay tui đang vùi đầu vào việc học nên truyện hơi bị chậm trễ huhu, ở đây nhận lỗi dí mọi người.
« Chương TrướcChương Tiếp »