Chương 1: Tiết tử

Bị chết đuối cũng là duyên phận?

Đào Tửu chết rồi, chẳng ai biết tại sao nàng chết.

Lúc nàng đi ra ngoài chơi có nhặt được một cái bát, đêm nằm mơ thấy cái bát này biến thành một hồ nước lớn, nàng rơi vào trong cái hồ đó chết đuối.

"Khục...khục."

Đào Tửu ho khan mấy tiếng rồi tỉnh lại, mở mắt nhìn quanh, thấy mình vẫn còn ở bên hồ, lẽ nào vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ hay sao?

Nàng đưa tay muốn nhéo mình, nhưng căn bản không sờ được mặt mình, tay kia gần như cũng trong suốt.

"Quả nhiên là vẫn còn đang mơ."

Đào Tửu lẩm bẩm một câu, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng của trẻ con: "Ầy, ngươi vẫn còn đang ngủ à, ngươi có biết là ngươi đã ngủ đến chết không."

Ngủ đến chết ư? Đúng là ngủ đến chết thật.

Đào Tửu nghĩ như vậy, nhưng nàng căn bản không quan tâm đến giọng nói kia, dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ thôi!

Nàng không nghĩ rằng ngay sau đó nàng bị đối phương trực tiếp lôi người dậy: "Này! Ta bảo ngươi đừng có ngủ nữa cơ mà, chúng ta thương lượng một chút về việc bồi thường đi."

"Cái gì mà bồi thường cơ?" Đào Tửu hơi bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy, căn bản cũng không nghĩ sâu xa rằng tại sao đối phương có thể chạm vào nàng.

Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một đứa trẻ, hai con ngươi không khỏi sáng lên: "Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm như làm bằng ngọc."

Trước ánh mắt của nàng, đứa bé kia dường như hơi xấu hổ, chỉ tay về phía nàng, rất thẳng thắn dứt khoát, nghiêm mặt nói: "Chuyện ngươi bị chết đuối là do sai lầm của ta, nói đi, ngươi muốn bồi thường cái gì, ngoại trừ sống lại, ta đều có thể đáp ứng ngươi."

"...Cái...cái gì?" Đào Tửu nhất thời không kịp phản ứng, thì ra chuyện nàng bị chết đuối ở trong mơ là do đứa nhỏ này? Nàng liền xua tay: "Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi."

“Coi như là ngươi bồi thường cho ta, ta cũng không thể mang nó đi mà.”

Đứa trẻ kia nghe xong lời này, mới biết hóa ra người trước mắt này vẫn tưởng mình đang nằm mơ? Ngây thơ quá nhỉ, bản thân mình chết rồi mà vẫn không biết.

Thế là nó tốt bụng nhắc nhở: "Không phải là mơ đâu, ngươi thật sự đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra mình bây giờ gần như là một linh hồn trong suốt sao?"

Không đợi Đào Tửu kịp phản ứng, nó đã kéo Đào Tửu vào một gian phòng, chỉ vào một thi thể: “Đây này, đó chính là xác chết của ngươi đấy."

Cái quái gì cơ, kịch bản của cái giấc mơ này cũng kịch tính quá rồi đấy, Đào Tửu bay tới bên cạnh "xác chết" của mình, tuy chưa chạm vào xác, nhưng nhận thấy hình như tim cũng không còn đập nữa.

Ngay khi nàng cảm thấy giấc mơ này cũng quá là chân thực rồi, đột nhiên nàng trở về bên cạnh cái hồ.

"Cái bát ngươi nhặt được tên là Tuyết Hồ, chỗ này chính là không gian ở trong Tuyết Hồ, ta cũng được xem là chủ nhân của không gian này, ngươi cứ gọi ta là Tri Chích là được rồi."

Đứa trẻ tiếp tục giải thích.

"Ngươi ngã vào Tuyết Hồ bị chết đuối, coi như là số phận đi, bây giờ để ngươi quay về là chuyện không thể.”

Đứa trẻ dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng nếu như ngươi thật sự muốn sống lại thì cũng không phải là không có cách, vừa hay ta cần tìm một ký chủ để làm nhiệm vụ, ngươi trở thành ký chủ của Tuyết Hồ, đợi tích đủ điểm công đức liền có thể thay đổi tất cả, xuyên thẳng về thời điểm trước khi ngươi chết nha."

Nói xong những lời này, Tri Chích ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Đào Tửu còn đang thất thần, vẻ mặt vô cùng mong đợi nói: "Thế nào? Có hứng thú không?"

Đầu óc Đào Tửu lúc này vẫn hơi loạn, giờ mà còn cho rằng mình đang nằm mơ thì cũng ngốc quá rồi!

Mặc dù mọi thứ trước mắt quá là kỳ lạ, nhưng mà....cũng không phải là không có khả năng, nàng thật sự đã chết rồi.

Thì ra cảm giác lúc chết là như này....Có điều cũng tốt, dù sao nàng cũng không có gì phải lo lắng nữa, cuộc sống hàng ngày ngoại trừ công việc chính là ăn với ngủ thì cũng không có quá nhiều thứ phải nghĩ.

Vì thế Đào Cửu liếc Tri Chích một cái: "Không hứng thú, dù sao tiếp tục sống cũng rất vô vị, nếu đã chết rồi thì cũng cứ chết đi."

Nói rồi nàng nhìn xung quanh một chút, ngoài hồ nước bên cạnh ra, cách đó không xa còn có một khu vườn, thấy được cả chim hót hoa thơm.

Nàng miễn cưỡng nói thêm một câu: "Chỗ này cũng không tệ, ta không nghĩ tới chết rồi lại còn có thể ở một nơi đẹp như thế này."

"Ấy ấy...dừng lại dừng lại.” Trên mặt của đứa trẻ như tạc từ ngọc kia lập tức hiện lên sự cảnh giác: "Nơi này là của tiểu gia ta, ngươi đừng có mà nghĩ đến!"

"Không phải ngươi nói ta muốn cái gì đều bồi thường sao?"

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đào Tửu, đứa trẻ nhỏ này nhíu mày, tròng mắt đảo một vòng, lập tức nảy ra một ý tưởng: "Không phải ngươi bảo tiếp tục sống thì vô vị sao, vậy ta dẫn ngươi đến một cuộc sống vừa đặc sắc vừa thú vị, ngươi thấy thế nào?"

"Đặc sắc đến mức nào? Thú vị như thế nào?" Giọng điệu của Đào Tửu thờ ơ, có vẻ không tin lắm.

Tri Chích cười ranh mãnh: "Cái này à, ngươi thử một lần là sẽ biết thôi ~ "

Ngay sau đó, Đào Tửu cảm thấy trước mắt mình tối sầm, lại rơi vào hôn mê.