Chương 12: Điểm Yếu Của Đại Lão

“Chính là bởi vì bọn họ đều rất tốt, nên ta mới lo lắng.”

Nghe Tri Chích nói xong, Đào Tửu dừng lại, lập tức ngồi xuống bậc thang ở bên cạnh.

“Ngươi sợ kết cục của bọn họ sau này không tốt, ta sẽ đau lòng.” Đào Tửu khẽ thở dài, sau đó đổi giọng nói: “Yên tâm đi, cái ta muốn chính là một quá trình thú vị, thân thiết với bọn họ cũng là vì nhàn rỗi không có việc gì làm, trong tương lai có phát sinh chuyện gì ta cũng mặc kệ.”

Tri Chích thấy nàng nói một cách vô tâm như vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Nàng cũng là người, cũng có tình cảm, biết rằng có một số việc cũng không phải nói không quan tâm là có thể không quan tâm, cho dù bọn họ đều là khách qua đường của thế giới này, nhưng đúng là chuyện này đã xảy ra.

“A Tửu, ngươi vui vẻ là tốt rồi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì thì đó đều là số mệnh của bọn họ, cho dù ngươi có đau buồn, cũng không cần tự trách.”

“Ừm, ta biết.” Đào Tửu chậm rãi nói: “Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, ta sẽ không đi can thiệp vào chuyện của người khác.”

Cũng không có quyền can thiệp.

Hai người nói ra chuyện này, Tri Chích không còn ngăn cản những việc làm hàng ngày của Đào Tửu nữa, dù sao, chỉ cần không làm thay đổi cốt truyện chính, nếu nàng muốn kết bạn thì cứ để nàng kết bạn.

...

Ngày hôm đó, Đào Tửu lại đi tới đảo Kim Ngao, còn tới chỗ Thánh Mẫu Kim Quang xin mấy con tằm con.

Lúc trở lại Bích Du cung, Thông Thiên đang câu cá ở bên hồ nhỏ.

“Sư phụ, hôm nay ta mang mấy con tằm con về, vừa hay ở phía sau núi có mấy cây dâu tằm, chúng ta cùng nuôi đi.”

Đào Tửu cầm một cái xẻng nhỏ chứa mấy con tằm con, đưa về phía đại lão giống như dâng lên bảo vật.

Thấy nàng đi tới, Giáo Chủ đại nhân quay đầu lại nhìn.

Chính là liếc mắt một cái, hắn trực tiếp chạy xa mười mét, cần câu cũng quên đặt xuống, ngay cả cá cắn câu cũng bị kéo xuống mặt đất.

“... Sư phụ?” Nhìn thấy hành động của đại lão, Đào Tửu có chút nghi hoặc, đây là hành động gì vậy?

Thông Thiên thậm chí còn không nhìn nàng, chỉ run rẩy rũ rũ quần áo của mình, giống như có thứ gì đó bẩn thỉu ở trên đó vậy.

“Ngươi đang cầm cái gì, còn không mau ném ra ngoài.”

… Đào Tửu nhìn đống tằm con trong cái xẻng, thì ra, đại lão sợ sâu bọ á.

“Sư phụ, đây là tằm, nuôi lớn có thể nhả tơ, có thể lấy tơ để làm quần áo.” Đào Tửu giải thích, lại nhìn thoáng qua đại lão, chỉ vào hắn nói: “Cái áo choàng mà người mặc bên ngoài này, chính là được làm từ sợi tơ tằm.”

Không ngờ lời này vừa nói ra, Thông Thiên trực tiếp cởϊ áσ choàng ném xuống đất, cùng tuyên bố: “Ta nói cho ngươi biết, sau này bổn tôn sẽ không bao giờ mặc quần áo được làm từ thứ xấu xí này.”

Xấu xí gì chứ? Hiếm khi thấy giọng điệu của đại lão mang theo cảm xúc như vậy, lại nhìn thấy bộ dáng khó chịu lúc này của hắn, Đào Tửu biết, hắn thật sự là rất chán ghét!

Nhưng mà… “Sư phụ, quần áo dệt từ tơ tằm rất tốt mà, hơn nữa tằm con cũng rất đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Giáo Chủ đại nhân giống như nghe được chuyện đùa, lạnh lùng nhìn Đào Tửu một cái: “Bổn tôn cảm thấy nó rất ghê tởm, Bích Du cung không được nuôi thứ như này!”

Thấy đại lão sắp mất bình tĩnh, Đào Tửu ngoan ngoãn gật gật đầu, không nuôi thì không nuôi, dù sao Bồng Lai lớn như vậy, ta có thể tự tìm chỗ nuôi được.

Nào ngờ đại lão phảng phất nhìn thấu tâm tư của nàng, lại bổ sung thêm một câu: “Bồng Lai đảo cũng không được nuôi, muốn nuôi thì ngươi đi ra ngoài mà sống!”

Ra ngoài mà sống á? Sư phụ vậy mà vì mấy con tằm con này mà để cho nàng ra ngoài sống sao?

Đào Tửu chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, bởi vì nàng cuối cùng cũng phát hiện ra điểm yếu của đại lão.

Ha ha ha ha, như vậy sau này nếu không muốn bị đại lão nhìn chằm chằm, chỉ cần mang theo mấy con tằm ở trên người là được rồi!

Giống như bây giờ, đại lão nhìn một cái cũng không dám nhìn, sợ bị tằm con làm bẩn mắt.

Ha ha ha ha, ta thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh.

Tuy rằng trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, dù sao nàng vẫn còn phải dựa vào đại lão.

Vì thế Đào Tửu nói với đại lão: “Sư phụ, người chờ một chút, ta sẽ đem chúng ra ngoài và xử lý, tuyệt đối sẽ không làm bẩn Bồng Lai đảo một chút nào.”

“Ừm.” Thông Thiên khôi phục lại sự bình tĩnh rồi thản nhiên đáp: “Không được ném xuống biển, đem tới chỗ Đa Bảo, để hắn đốt đi, ngươi không được động tay vào.”

“... Nhưng mà, sư phụ, ta vừa mới động tay vào rồi.”

Lời này vừa nói ra, Đào Tửu chỉ cảm thấy ánh mắt đại lão nhìn cô có chút lạnh lùng, sau đó hắn liền nói: “Vậy ngươi đi ra ngoài rửa cho sạch, không sạch không được phép trở về.”

“A, ta biết rồi.” Đào Tửu đáp ứng qua loa, thầm nghĩ ta không rửa sạch thì ngươi có thể làm được gì, sạch sẽ kiểu gì, thật là ầm ĩ mà!

Ngay sau đó, đại lão lại nói: “Sau này, ngươi đi đảo Kim Ngao ít thôi.”

Lần này Đào Tửu không phục: “Tại sao?”

Đại lão lạnh lẽo nhìn nàng: “Nếu ngươi muốn cái thứ xấu xí đó còn có thể sống sót trên đảo Kim Ngao, ngươi có thể đi.”

...!!!

Nếu như vậy, tiểu sư điệt Kim Quang nhất định sẽ oán trách nàng!

Nhưng nếu nàng không bao giờ đến nữa, họ cũng sẽ trách nàng.

Sư phụ chó thực sự đáng ghét mà!

Sớm biết vậy, nàng đã không lấy mấy con tằm con cho hắn xem, thật sự là tự nhấc tảng đá đập chân mình.

Đào Tửu yếu thế chỉ có thể tự nhận thua.

“Ta biết rồi, cố gắng không đi là được, sư phụ, người cũng đừng đi hủy hoại của người ta…” Nói được một nửa, nàng dừng lại một chút, nghĩ đến cách xưng hô của đại lão đối với tằm con, lại nói: “... Thật là kinh khủng.”

Thấy tiểu nha đầu ngoan ngoãn như thế, Thông Thiên hài lòng, cất bước chuẩn bị trở về phòng, thì nhớ tới một chuyện.

Vì thế hắn xoay người nói với Đào Tửu: “Vi sư phải đi ra ngoài hai ngày, ngươi bảo Đa Bảo xử lý hết tất cả những thứ có liên quan đến thứ đó ở trong Bích Du cung đi.”

Nói xong Thông Thiên trực tiếp cưỡi mây đi, Đào Tửu nhìn bóng dáng hắn càng bay càng cao, có chút sững sờ.

Cái này thật sự là rất chán ghét, ngay cả những thứ được tạo ra từ tơ mà cùng không cần?

Cô liên tưởng đến một số hành vi chống lại hàng hóa, cực đoan! Quá cực đoan!!

Nhưng mà, đại lão đã nói vậy thì nàng phải chấp hành, dù sao nàng cũng không muốn tự tay xử lý chúng.

Hơn nữa, hắn đi vừa đúng lúc, chính mình lại có thể đi ra ngoài chơi rồi.

“Tri Chích, ngươi giúp ta xem tình hình Đát Kỷ ở bên kia, gần đây có cơ hội tốt để gặp mặt hay không?”

Tri Chích sắp xếp lại cốt truyện một chút, sau đó trả lời: “Ngày mai Đát Kỷ muốn chiêu đãi một nhóm quái vật ở trong cung, ngươi có thể đi góp vui.”

“Một nhóm quái vật? Có những loại quái vật nào?”

“Còn có thể có quái vật gì, tất cả đều là họ hàng ở quê hương của Đát Kỷ, một tổ hồ ly tinh.”

“Một tổ hồ ly tinh?” Đào Tửu suy nghĩ một chút: “Ta là công chúa của tộc Hồ ly, chẳng phải bọn họ đều phải kính trọng ta sao.”

“... Đó là lý do, nhưng ngươi là công chúa đáng lẽ đã chết từ lâu của tộc Hồ ly.” Tri Chích có chút chột dạ nói: “Hơn nữa bọn họ ít nhiều cũng có mấy trăm năm tu luyện, ngươi lại không có tý danh tiếng gì…”

“Cái này làm sao có thể, ta tốt xấu gì cũng là một con hồ ly chín đuôi, tồn tại tôn quý nhất trong tộc Hồ ly, bọn họ dám khinh thường ta!”

Thấy nàng vẫn còn kiêu ngạo như vậy, Tri Chích không đành lòng vạch trần: “Nhưng ngươi cũng đừng quên, cửu vĩ hồ ly như ngươi vẫn là bị các tỷ muội trong tộc ném ra ngoài.”

Trái tim nàng như bị xuyên thủng, nàng là tồn tại tôn quý nhất vậy mà lại có một quá khứ yếu đuối đến như vậy.

Nhưng mà, hiện tại nàng cũng không phải là tiểu hồ ly yếu đuối kia nữa, ngày mai, chính là trận đầu tiên nàng diễu võ dương oai ở tộc Hồ ly!

“Hừ, ngày mai bọn họ phục cũng phải kính, không phục cũng phải kính!”

Nàng cũng không quên, ngoại trừ nhiệm vụ tuyến chính ra, nàng cũng có nhiệm vụ đối với nguyên chủ của cơ thể hồ ly này.

Tiểu hồ ly hy vọng mình có thể trở về tộc Hồ ly, để cho những tỷ muội của nàng biết, nàng là hồ ly xinh đẹp và mạnh mẽ nhất!

Thấy Đào Tửu phẫn nộ như vậy, Tri Chích có chút hứng thú: “Bây giờ ngươi định làm sao đây?”