Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 14: Gần Đây Ta Rất Can Đảm

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chuyện hôm nay bổn tọa tới đây, không được truyền ra bên ngoài, ngoài ra, phái hai hồ ly có kiến thức đi tới Thanh Khâu giúp ta mang theo một lá thư, nói cho Đồ Sơn Nguyệt biết, nói rằng Đồ Sơn Trà đã trở lại.”

Vừa dứt lời, Đào Tửu lộ ra chín cái đuôi của nàng, chậm rãi biến mất trong đại điện, bỏ lại một đám hồ ly tinh hai mặt nhìn nhau.

“Nàng ấy có rất nhiều đuôi…”

“Hình như có bảy tám cái.”

“Vừa rồi đại tiên nói cái gì, bảo chúng ta đi Thanh Khâu?”

“Đồ Sơn Nguyệt là ai, Đồ Sơn Trà là ai?”

... Tiểu hồ ly tỉnh táo lại nói chuyện với nhau, chỉ có Đát Kỷ là không nói gì, trong lòng cảm thấy vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.

Thanh Khâu Đồ Sơn Thị... Là dòng dõi hồ vương... Hơn nữa vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng, nàng có chín cái đuôi.

Đồ Sơn Thị cùng với chín cái đuôi... Nàng âm thầm cảm thấy may mắn bởi vì đối phương không có sát ý.

“Hồ Tam Hồ Tứ, sau khi tham dự yến hội đêm nay, các ngươi đi Thanh Khâu báo tin đi.”

Hồ Tam Hồ Tứ là hai anh em song sinh đã tu luyện hơn năm trăm năm, quanh năm chạy ra ngoài, tương đối thông minh, thấy Đát Kỷ lên tiếng, vội vàng đáp một tiếng “Vâng”.

Mà Đào Tửu sau khi rời khỏi Thương Vương cung, với gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra nàng thay đổi thành quần áo mặc thường ngày, sau đó lại đi tới khu chợ náo nhiệt của Triều Ca.

Nàng tính mua một vài thứ, bởi vì bây giờ đại lão nhất quyết không mặc quần áo lụa, nên nàng phải mua thêm một số áo choàng mới.

Tuy nhiên, sau khi đi dạo một vòng ở trong cửa hàng, nàng phát hiện ra ở thời đại này ngoại trừ vải tơ tằm ra, những loại vải khác đều không tốt, không thích hợp để làm áo choàng.

“Tri Chích, chỗ ngươi có loại vải nào thích hợp cho đại lão dùng không, ta muốn làm cho hắn hai cái áo choàng.”

“Có, nhưng ngươi có thể làm được quần áo sao?”

“Ai nói là ta tự làm, đương nhiên là lấy vải sau đó tìm người làm rồi.”

“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, loại vải này vẫn chưa xuất hiện ở thời đại này…”

“...”

Chao ôi, lạc hậu quá cũng thật là rắc rối mà.

“Vậy ngươi trực tiếp đưa ta mấy bộ may sẵn hợp với đại lão đi, dù sao thì đại lão cũng sẽ không có tò mò chuyện đó.”

Giải quyết xong chuyện quần áo, Đào Tửu đến một quán rượu để ăn cơm.

Sau khi đi vào quán rượu, nàng luôn cảm giác giống như có người đang theo dõi mình, nhưng sau khi nhìn quanh một lượt lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Kỳ quái…” Đào Tửu thì thầm, tự rót cho mình một cốc nước: “Tri Chích, ngươi xem giúp ta một chút, trong đại sảnh này có phải có cao nhân nào không.”

Cao nhân? Tri Chích dùng thần thức nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên người của một người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường.

Đúng là có cao nhân a... Còn không phải cao nhân bình thường.

Không biết suy nghĩ cái gì, Tri Chích che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, quyết định mở mắt nói dối.

“Ta không thấy cao nhân gì cả, bọn họ đều rất bình thường.”

“Thật sao?” Đào Tửu lại nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nhưng lại không biết là không đúng ở đâu.

Quên đi, lười nghĩ, dù sao Tri Chích cũng đã nói là không có rồi.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn mà Đào Tửu gọi đã được mang ra, nàng bắt đầu ăn cơm, và gọi thêm cho mình một bình rượu.

Không biết vì sao, ngay khi nàng bắt đầu nhấp ngụm rượu đầu tiên, nàng chợt cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

“Mùa đông sắp tới rồi, trời đã bắt đầu lạnh rồi.” Siết chặt quần áo, nàng định uống thêm hai ly cho ấm người.

“Chậc chậc, rượu này còn không ngon bằng rượu mà ta tự nấu, cũng may mà đủ mạnh.”

Vừa ăn vừa uống rượu, rất nhanh đã hết một bình rượu.

Không biết là do rượu tương đối mạnh hay là bởi vì cái gì, Đào Tửu cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, đầu óc lại bắt đầu có chút mơ hồ.

Nàng lắc lắc đầu, gọi ông chủ ra thanh toán, sau đó là định đi ra bên ngoài để hóng gió để mình tỉnh táo lại một chút.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa quán rượu, liền đυ.ng phải người khác.

“Xin lỗi a, ta không nhìn thấy…” Đào Tửu mơ hồ ngước mắt lên vội vàng muốn xin lỗi đối phương.

Nào ngờ đối phương lại giữ chặt tay áo nàng, nói: “Một câu xin lỗi là có thể xong chuyện?”

Giọng nói trong trẻo đến mức khiến Đào Tửu nghe được mà thấy rùng mình, cơn say cũng bớt đi ba phần.

Nàng cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía đối phương, chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bình thường không có gì đẹp mắt.

Đào Tửu đang say nên đầu óc có chút mơ hồ, nhìn thấy hình dạng của đối phương, lại lắc lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Ta đây là say thật rồi, còn tưởng rằng đã nghe thấy giọng nói của sư phụ, sư phụ lông rùa đúng là khiến ta ám ảnh không tốt a, uống một chút rượu cũng có thể sinh ra ảo giác rồi.”

Nói xong, nàng một tay hất đối phương ra, đi qua còn không quên ném một khối bạc: “Xin lỗi, xin lỗi, bạc này ta mời ngươi uống rượu.”

Lại không biết đối phương nhìn thấy dáng vẻ say sưa này của nàng, ánh mắt hắn nặng nề trầm xuống.

Cuối cùng chỉ đơn giản nói một câu: “Gần đây, ngươi rất can đảm.”

Thông Thiên biến thành người đàn ông trung niên, giọng điệu vô cùng bình thản nói.

Nếu đổi lại là bình thường, Đào Tửu nhất định sẽ nghe ra được sự nguy hiểm từ trong cái giọng điệu bình thản ấy.

Nhưng mà... Hôm nay nàng đã uống rượu và có hơi say.

Những người say rượu thì rất không sợ chết.

Nàng thong thả quay đầu, nhìn vào gương mặt bình thường kia, có chút không kiên nhẫn nói: “Đại thúc này, ngươi là ai, đừng động một chút là học cách nói chuyện của đại lão có được không?”

Nói xong, nàng lắc lư cơ thể đi về phía trước hai bước, miệng oán trách: “Bây giờ những người này, ỷ vào mình có chút bản lĩnh là đi quản chuyện của người khác như vậy, không phải ngươi rất can đảm sao, đừng có làm như vậy, ngươi cho rằng mình là cảnh sát Thái Bình Dương hay gì.”

Nhìn bóng dáng bước đi lảo đảo của tiểu nha đầu, trong mắt Giáo Chủ đại nhân lộ ra sự bất đắc dĩ, xem ra là say không nhẹ.

Vì thế hắn bước tới, ôm ngang nàng, không đợi nàng hô thành tiếng trực tiếp mang người biến mất trên đường phố.

Mà chờ tới khi Đào Tửu phản ứng kịp, hai người đã đi đến vùng hoang dã không bóng người.

Thông Thiên vừa đặt nàng xuống thì bị tiểu nha đầu đấm một cái vào mặt.

Giáo Chủ đại nhân bất ngờ: ???

Mà Đào Tửu đã nhảy ra xa vài bước, say khướt nói: “Tên háo sắc từ đâu tới, lại dám dòm ngó tới cô nãi nãi của ngươi! Ỷ vào mình biết chút pháp thuật liền muốn cướp người đúng không, cũng không hỏi xem cô nãi nãi của ngươi là ai!”

Giáo Chủ đại nhân bị đồ đệ của mình mắng là tên háo sắc: “...”

Tiểu cô nương khi uống say khí thế cũng rất lớn, tuy đầu óc không được tốt lắm, nhưng mà… Rất đáng yêu, thật muốn vuốt tóc.

“Tại sao lại không nói gì, nhìn bộ dáng này của ngươi, đã có tuổi rồi sao còn không cưới vợ đi.” Tiểu cô nương đầu óc không bình thường vẫn còn đang lải nhải không ngớt: “Đại thúc, ngươi đây là không đúng, không thể bởi vì không cưới được vợ mà lại bỉ ổi, muốn xuống tay với một thiếu nữ vô tội như ta được.”

“Hôm nay gặp được ta, coi như ngươi may mắn, nếu gặp phải một người phụ nữ thật sự yếu đuối, ngươi mà làm như vậy sẽ hủy hoại cả cuộc đời của người ta, đến lúc đó lương tâm của ngươi nhất định sẽ rất đau!

... Tiểu hồ ly say rượu, hóa ra lại là một kẻ luyên thuyên như vậy.

Giáo Chủ đại nhân vuốt trán, trực tiếp biến trở lại bộ dáng vốn có của mình.

Chứng kiến cảnh đại thúc kia đột nhiên biến thành đại lão, tâm trí Đào Tửu sững sờ trong giây lát.

Mà Tri Chích nãy giờ vẫn trốn trong không gian để xem kịch hay, nhịn không được mà che miệng lại.

Vốn tưởng rằng Đào Tửu sẽ nhận tội ngay lập tức, nào ngờ nàng càng mắng càng hung dữ.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là ai... Ngươi từ lâu đối với ta có… Mưu đồ bất chính rồi?”

Ánh mắt Đào Tửu mờ mịt, giọng nói lắp bắp, ngón tay run rẩy chỉ vào đối phương, cố gắng làm cho mình thật say.

Nói xong nàng còn nhịn không được mà nấc lên: “Ợ… Sao ngươi lại dám biến thành ta... Ợ... Bộ dáng của sư phụ để lừa ta!”

Tri Chích nhìn thấy cảnh này, lau mắt: Lợi hại!!!

“A, ta thu hồi lời vừa rồi.” Đại lão rất là bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Đây không phải là đầu óc không bình thường, mà là đầu óc đã hỏng luôn rồi.”

Đào Tửu bị hỏng não: Hừ, đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nói về ta, thừa dịp ta say rượu mà nói xấu ta như vậy, đồ tiểu nhân!

Thấy tiểu hồ ly thỉnh thoảng lại nấc một cái, trong đôi mắt hung dữ mở to tràn đầy hơi nước, thật khiến người xem muốn bắt nạt.

Thông Thiên lấy bình thuốc giải rượu ra, mở ra rồi đưa tới trước mặt nàng.

“!!!” Lại không ngờ vừa lấy thuốc này ra, ánh mặt của tiểu nha đầu đột nhiên có chút phòng bị, giọng điệu run rẩy nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì vậy? Ép buộc không được, ngươi còn muốn hạ dược ta!”

???

Cái quái gì vậy???

Thông Thiên vẫn luôn giữ tâm hồn trong trắng và không ham muốn nhiều trong hơn mười vạn năm nay, căn bản là tỏ vẻ nghe không hiểu những lời mà tiểu cô nương này nói.

“Chỉ có vậy.” Hắn thản nhiên nói, sau đó đi tới trực tiếp đánh một cái khiến Đào Tửu hôn mê.

Đào Tửu còn chưa kịp phản ứng, mắt nhắm lại ngã gục xuống đất, Giáo Chủ đại nhân nghiêng mình đỡ lấy nàng.

Sau đó hắn đưa nhẹ tay một cái, tiểu cô nương trong ngực đã trở về hình dáng ban đầu.

Không phải là khôi phục về ngoại hình ban đầu, mà là trực tiếp biến lại thành một tiểu hồ ly.

Nhìn chóp tai đỏ bừng của tiểu hồ ly, Thông Thiên nở nụ cười, không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy, thật sự là một nha đầu không làm cho người ta bớt lo lắng được.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt, nếu không thì mình làm sao có thể vuốt lông được.

Suy nghĩ xong, Thông Thiên vuốt lông trên đầu của tiểu hồ ly, mềm mại trắng nõn, vẫn là cái cảm giác quen thuộc kia.

“Tiểu nha đầu không nghe lời.” Thông Thiên ôm lấy tiểu hồ ly, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chờ ngươi tỉnh lại, vi sư lại phạt ngươi sau.”

Tri Chính vốn có thể giúp Đào Tửu tránh thoát khỏi tình trạng hôn mê: Ách, thật may vì hôm nay ta không giúp, bằng không A Tửu nghe thấy mấy lời này, nhất định là không thể giả vờ hôn mê được.
« Chương TrướcChương Tiếp »