Chương 15: Ăn Pháo?

“Mẹ…!”

Sáng sớm, trong một gian phòng ở Bích Du cung truyền ra một tiếng mắng không văn minh.

Đào Tửu vuốt trán ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy uống say thật khó chịu, hiện tại đầu còn có chút đau.

“Tri Chích, hôm qua ta trở về kiểu gì vậy?” Đào vừa tỉnh, đầu óc còn có chút mơ hồ.

“Ngươi... Thật không nhớ sao?”

“Ta nên nhớ... Cái gì... Sao?” Nghe Tri Chích có chút chần chờ, Đào Tửu theo bản năng trả lời, nhưng lời còn chưa dứt, nàng lập tức nhớ tới một ít hình ảnh, dẫn đến giọng điệu lúc sau mơ hồ có chút thay đổi.

Ngay sau đó nàng quyết định - Nàng không nhớ bất cứ thứ gì cả!

“Tri Chích, hiện tại sư phụ của ta đang ở đâu?”

“Hẳn là ở trong cung đi, sao ngươi không tự mình đi tìm?”

Tuy rằng Tri Chích rất lợi hại, nhưng đạo lão cũng rất lợi hại, nếu sử dụng thần thức để theo dõi đối phương, nhất định sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Cho nên trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, Tri Chích bình thường cũng sẽ không dám theo dõi đại lão.

“Được rồi, ta đi tìm chút đồ ăn trước đã.” Ngủ lâu như vậy, nàng cũng có chút đói bụng.

Sư phụ chó thật sự đã khiến nàng hôn mê như vậy, liệu hắn có muốn hãm hại đồ đệ như vậy hay không.

Khi Đào Tửu ngậm một miếng bánh từ trong bếp đi ra, đúng lúc bắt gặp Giáo Chủ đại nhân từ bên ngoài trở về.

Bốn mắt nhìn nhau, Đào Tửu há miệng kinh ngạc, bộp, miếng bánh rơi xuống đất.

Ánh mắt của Giáo Chủ đại nhân từ trên mặt nàng nhìn xuống cái bánh, cuối cùng lại dừng lại trên người nàng, khuôn mặt tối sầm lại.

Đào Tửu nghĩ thầm, xong rồi, đại lão lại ra tay trước!

Quả nhiên nàng nghe thấy Thông Thiên nói: “Đồ Sơn Trà, ngươi thật đúng là rất lợi hại, đã tu luyện thành người rồi mà vẫn không sửa được tính cách của hồ ly!”

Hmmm... Nội tâm của Đào Tửu có chút nghẹn khuất, lão tử còn chưa từng làm hồ ly bao giờ, sao lại không thay đổi được tính cách của hồ ly, muốn mắng người thì có thể tìm một lý do tốt hơn đi có được không!

Nhưng lời này nàng cũng chỉ dám nói với Tri Chích, đối mặt với đại lão, nàng rất sợ!

Nhìn vẻ mặt có chút ủy khuất của Đào Tửu, đại lão lại lên tiếng: “Như thế nào, ngươi còn không phục? Nhìn bộ dáng của chính ngươi, tay chân còn dùng tốt, ăn một thứ còn dùng miệng để ngậm, ngậm rồi còn có thể để rơi xuống đất, nói ngươi là hồ ly còn là đánh giá cao ngươi rồi, hồ ly còn thông minh hơn ngươi nhiều.”

Hô... Đào Tửu thở ra một hơi, làm sao bây giờ, tức giận quá rồi nha.

Hôm nay đại lão có ăn pháo không?

Nhưng mà khi nghĩ đến những lời mình giả say để mắng đại lão ngày hôm qua, nàng vẫn là nhịn thôi.

“Sư phụ…” Đào Tửu quyết định nhẫn nhịn, ngay giây sau nước mắt lưng tròng: “Đồ nhi sai rồi, sau này đồ nhi nhất định sẽ dùng tay để ăn cơm.”

“Phốc xuy~” Trong không gian Tri Chích không thể nhịn được cười, may mà nàng còn có thể nói ra, dùng tay để ăn cơm.

Đào Tửu không để ý đến tiếng cười của Tri Chích, tiếp tục nhận sai nói: “Ngày hôm qua đồ nhi cũng không nên trốn ra ngoài, không nên không nghe lời của sư phụ, càng không nên uống rượu còn uống say như vậy.”

Nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu nha đầu, Giáo Chủ đại nhân nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết hôm qua mình uống say, vậy ngươi có nhớ sau khi uống say mình đã nói những gì không?”

“A?” Đào Tửu lau nước mắt trên mi: “Chẳng lẽ không phải ta say rồi trở về phòng ngủ sao, ngủ đến bây giờ nên đầu vẫn còn hơi đau.”

Đây là muốn giả ngu với chính mình sao?

“Ngươi say mà còn nhớ đường trở về sao?” Giáo Chủ đại nhân cười cười, trực tiếp nói ra: “Là vi sư đưa ngươi về.”

Nghe xong lời này, Đào Tửu mới chợt bừng tỉnh: “À~ Thì ra là sư phụ đưa ta về, bảo sao ta thấy không có ấn tượng gì trên đường trở về như vậy, còn tưởng rằng do ta say quá nên không nhớ nữa.”

Nói xong lời này, nàng dở khóc dở cười: “Sư phụ, không thể tưởng được người lại quan tâm ta như vậy, ta đi đâu, người cũng có thể tìm được.”

... Kiên nhẫn, ánh mắt Thông Thiên trầm xuống, tiểu nha đầu này còn biết nói chuyện như vậy.

Thôi, đồ đệ do chính mình thu nhận, vẫn phải quen dần thôi.

Mắng cũng mắng rồi, nhìn nàng hôm nay chủ động nhận sai như vậy, thôi không phạt nàng nữa.

“Nếu đã đau đầu thì đi nghỉ ngơi thật tốt, bài học hôm nay được miễn.”

Nhìn đại lão xoay người rời đi, Đào Tửu cảm thấy, đối phương nhất định là bị lời nói của mình làm cho nghẹn lại.

Nhưng mà, với tính tình có thù tất báo của đại lão, nói không chừng trong lòng lại có đại chiêu gì đó.

Không được, mình không thể mặc kệ, nếu không đến lúc đó người chịu khổ chính là mình.

“A, sư phụ, người chờ ta chút, đồ nhi còn có chuyện muốn nói.”