Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 16: Đi Ngao Du Sơn Thủy Với Đại Lão

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ta đoán là, rất nhanh thôi Đồ Sơn Nguyệt sẽ đến tìm ta.” Ánh mắt của Đào Tửu trầm xuống, một trong những nhiệm vụ ở thế giới này, sắp hoàn thành rồi.

Tri Chích thấy nàng nói như vậy, vội vàng đi xem một chút, một lát sau mới nói: “A Tửu A Tửu, ngươi nói đúng rồi, không chỉ có Đồ Sơn Nguyệt muốn tới tìm ngươi, cha mẹ của ngươi cũng thuận tiện phái tay sai theo.”

“Hơn nữa còn là do Đồ Sơn Nguyệt nói cho bọn họ biết, ngươi đoán nàng ta đã nói cái gì, nàng ta thế mà không biết xấu hổ còn nói là sẽ dẫn người đi tìm ngươi, vì sợ Hồ vương và mấy người khác thất vọng nên đã không báo trước, bây giờ xác nhận ngươi còn sống, mới đặc biệt đi thông báo cho bọn họ biết.”

Đào Tửu nâng cằm “hừ” một tiếng: “Đồ Sơn Nguyệt này, đoạn vị còn cao hơn so với tưởng tượng của ta, ta còn tưởng rằng nàng ta sẽ âm thầm tới tìm ta, muốn giải quyết ta lần nữa.”

“Ngươi nói, nàng ta có phải là một kẻ ngốc không? Hay ngươi cho rằng ngươi là kẻ ngốc, chẳng lẽ chờ gặp Hồ vương, ngươi sẽ không tự mình nói cho bọn họ biết sự thật sao?”

“... Ngươi mới là kẻ ngốc.” Đôi mắt hẹp dài của Đào Tửu híp lại: “Nàng ta cũng không ngốc, lúc Đồ Sơn Trà mới sinh ra chưa được bao lâu thì đã bị ném ra ngoài, vốn dĩ không biết ai là người hại, hơn nữa mấy năm nay Đồ Sơn Nguyệt vẫn luôn phụng dưỡng bên cạnh vợ chồng Hồ vương, so với con gái là Đồ Sơn Trà không có tình cảm gì kia thì lại càng thân thiết hơn.”

... Tri Chích không nói gì, chỉ cảm thấy, bất kể là nữ nhân hay là nữ thú, tâm tư biến đổi thật sự là rất kinh người mà.

Khó trách trước kia có người nói cho nó biết, chọc ai cũng không được chọc vào người phụ nữ thông minh.

“Vậy... Ngươi chẳng phải là không thể thông qua Hồ vương để trừng trị Đồ Sơn Nguyệt sao?”

“Ta vốn dĩ cũng không tính trông cậy vào Hồ vương.” Đào Tửu thản nhiên nói, sự hưng phấn hiện lên trong ánh mắt: “Loại chuyện đánh mặt này, phải tự mình làm mới có thể hưởng thụ được.”

Nghe nàng nói, Tri Chích rùng mình một cái, phụ nữ quả nhiên là sinh vật đáng sợ.

...

Tuy rằng Đồ Sơn Nguyệt đã dẫn người đến tìm nàng, nhưng Đào Tửu là loại người sẽ ngoan ngoãn chờ người khác tới tìm sao?

Ngay ngày hôm sau, nàng lập tức thu dọn một túi đồ nhỏ, cùng đại lão ra khỏi Bồng Lai, ngao du sơn thủy đi tới Thanh Khâu.

“Sư phụ, chúng ta sắp đến chân núi Côn Luân rồi, người có muốn lên núi thăm sư bá không.”

Đào Tửu nghĩ, mối quan hệ của đại lão sư phụ và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không tệ lắm, cũng không thể bởi vì chuyện bảng phong thần lần trước mà cãi nhau đi.

Trọng điểm là, nàng muốn xem thử thái độ của đại lão, thái độ đối với việc phong thần sau này ra sao.

Thông Thiên nghe vậy, nhìn nàng một cái: “Lần này vi sư là đi ra ngoài cùng ngươi, lấy mục đích của ngươi làm chính sự.”

Đào Tửu rơi vào trầm tư, vậy rốt cuộc là hắn muốn đi hay là muốn đi?

Ngay khi nàng đang thấy rối rắm, đại lão lại lên tiếng một lần nữa.

“Nếu ngươi muốn đi xem phong cảnh, Côn Luân cũng đáng để một chuyến, nếu chỉ muốn xem Ngọc Hư cung thì thôi đi, khí thế so với Bích Du cung thì nó còn kém xa.”

... Sư phụ đây là biến tướng nói sư huynh mình không khí thế sao?

Quên đi, xem ra là mình hiểu sai ý của đại lão rồi.

Nhưng mà tới cũng đã tới rồi, đi xem Côn Luân một chút thì cũng có sao.

“Sư phụ, vậy ta muốn đi ngắm phong cảnh ở Côn Luân.”

Không làm như ý muốn của hắn.

“...” Trong chớp mắt Thông Thiên quay đầu nhìn nàng, một lát sau mới thu ánh mắt lại: “Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đi lên núi.”

Nghe giọng điệu không chút dao động về cảm xúc của hắn, Đào Tửu không khỏi cảm thán, đại lão chính là đại lão, rõ ràng là rất không vui vẻ gì, nhưng một chút bất mãn cũng không để lộ ra bên ngoài.

Giả vờ, giả vờ quá giỏi!

Nhưng mà, cái này cũng thuận tiện cho nàng, nàng thích thể loại đại lão có chịu khổ cũng phải giữ thể diện này.

Không đợi hai người leo lêи đỉиɦ núi, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã phái đệ tử đến tiếp đãi bọn họ.

“Sư thúc, sư phụ cảm giác được người đang ở đây, đặc biệt phái đệ tử đến mời sư thúc lên núi nói chuyện.”

Đào Tửu nhìn người tới vô cùng cung kính, nhỏ giọng nói với Thông Thiên: “Sư phụ, sư bá mời người tới, chúng ta không tới đó ngồi một lát sao?”

Thông Thiên liếc nàng một cái, nha đầu này, đem chuyện của sư phụ nàng ra làm trò đùa sao?

Sau đó hắn đi tới chỗ đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn và nói: “Trở về nói cho sư phụ ngươi biết, hiện tại bổn tọa đang đưa đồ đệ đi ngắm phong cảnh, không có thời gian tới thăm.”

...

Nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của đối phương, trong lòng Đào Tửu có chút không lương thiện mà nở nụ cười, tiểu đồng áo xanh này sợ là còn chưa gặp qua thánh nhân nào nóng nảy như vậy.

Ai nha, đại lão chính là đại lão, giận dỗi cũng phải giận tới mấy tháng, cho bậc thang cũng không thèm xuống.

“Sư thúc, sư phụ bảo đệ tử nhất định phải mời người lên núi…”

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn có thể trói bổn tọa đi sao?”

“... Đệ tử không dám! Chỉ là…”

“Cho dù ngươi dám, ngươi cũng không trói được bổn tọa.”

“... Đúng vậy, sư thúc pháp lực vô biên, thủ đoạn tầm thường kia của đồ đệ tất nhiên không thể so được.”

Ai nha, cũng là làm khó cho vị tiểu ca này, Đào Tửu thầm than trong lòng.

Mà ngay khi tiểu đồng kia đang bị Thông Thiên làm cho không biết phải làm như thế nào, một giọng nói trong trẻo truyền đến từ giữa không trung: “Sư đệ, ngươi trêu chọc hắn làm gì.”

Người tới chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Chỉ thấy hắn một thân mặc đồ màu xanh lam, mái tóc màu bạc tùy ý xõa tung, giống như tuyết trắng xuất hiện ở Thương Sơn.

“Trà Trà bái kiến sư bá.” Đào Tửu một bên thở dài cảm thán tính khí không tốt của đại lão, một bên tới chào hỏi.

Thông Thiên không nói gì, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không tức giận, chỉ lộ ra vẻ cười nhạt quay sang gật đầu với Đào Tửu, sau đó nói với tiểu đồng mặc áo xanh kia: “Sư thúc của ngươi đùa giỡn với ngươi chút thôi, ngươi về trước đi, vi sư tự có sắp xếp.”

“Vâng, đệ tử xin cáo lui.” Tiểu đồng mặc áo xanh nhận lệnh, trước sau hành lễ với hai vị đại lão, thậm chí là hành lễ với cả Đào Tửu, sau đó mới rời đi.

Mà Thông Thiên nhìn thấy những chuyện này, sắc mặt càng khó nhìn hơn, thậm chí có chút ý tứ cười nhạo ở trong đó.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với việc này giả vờ như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười như cũ: “Sư đệ, nếu ngươi không có thời gian đi tới Ngọc Hư cung, sư huynh dẫn ngươi đi dạo trên núi, thế nào?”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đào Tửu thầm nghĩ, sư bá chính là biết nói chuyện, rõ ràng sư phụ là cố ý gây khó dễ vậy mà bị hắn nói thành trưởng bối đùa giỡn với vãn bối.

Sư phụ thể hiện vẻ mặt như vậy với hắn, vậy mà hắn vẫn có thể mỉm cười được.

Không thể không nói, vị sư bá Thiên Tôn này EQ cao hơn đại lão sư phụ nhiều.

Mà ngược lại sư phụ EQ thấp của nàng, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của người ta, hắn vậy mà vẫn rất ngạo mạn ném ra ba chữ: “Không ra sao.”

... Nàng cảm thấy hơi quá đáng rồi.

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn giữ vẻ mặt thân thiện như cũ: “Sư đệ, ngươi đây là vẫn còn giận sư huynh sao.”

Lời này vừa nói ra, ở bên cạnh Đào Tửu nhịn không được mà suýt chút nữa cười ra tiếng, ngược lại hai vị đương sự lại rất bình thường, giống như những lời này một người sớm đã nói quen, một người cũng đã nghe quen.

Không đợi Đào Tửu nhịn cười xong, đã nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp: “Lần trước ta nói đều là dựa trên sự thật, cũng không có ý thiên vị, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau tu hành cũng mấy ngàn năm, sao có thể vì một cái danh sách phong thần mà rạn nứt tình cảm được.”

Đào Tửu gật gật đầu theo bản năng, chính là, tuy rằng sư phụ rất lợi hại, nhưng cũng không nên đối nghịch với mấy đại lão khác, tội gì đâu.

“A.” Thông Thiên cười lạnh một tiếng: “Sư huynh nói đùa, người bị thương gân động cốt không phải là ngươi, ngươi tự nhiên sẽ không cảm thấy đau rồi.”

Thấy tiểu sư đệ cuối cùng cũng mở miệng, tuy rằng lời nói ra chỉ toàn những lời tức giận, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại có vẻ như rất vui vẻ.

“Sư đệ rất yêu thương môn hạ đệ tử, sư huynh đương nhiên biết, nhưng chuyện phong thần là xu thế chung, mặt khác chúng tiên lấy chân linh phong thần, mặc dù có sự khác biệt với quá khứ, nhưng thần linh vĩnh viễn tồn tại với một vị trí trang nghiêm, làm đệ tử tu vi có hạn lên bảng làm thần, đối với ngươi mà nói đó không phải là điều may mắn.”

Thấy vẻ mặt cười từ bi của hắn, trong lòng có chút hiểu ra, Đào Tửu âm thầm đặt biệt danh cho hắn: Sủng đệ cuồng ma.

Mặc dù là sư huynh, hắn cũng quá chiều chuộng sư đệ đi.

Bất đắc dĩ đệ đệ được sủng ái kia lại không biết trân trọng, hắn nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Chịu sự khống chế của người khác, sao gọi là may mắn.”

“Sư đệ là thân thể thánh nhân, tự nhiên cảm thấy phải chịu sự khống chế của người khác cũng không phải là chuyện may mắn gì, nhưng đối với những người thiên phú có hạn mà nói, được phong làm thần lại chính là đỉnh cao của cuộc đời này.”

Lời này vừa nói ra, Thông Thiên lập tức im lặng.

Ngay khi Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đào Tửu đều cho rằng thái độ của hắn có chút dịu đi, hắn chậm rãi nói: “Đỉnh cao là gì, là cái mà trái tim mình hướng tới.”

Dứt lời, hắn không nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa, mà quay sang nói với Đào Tửu: “Trà Trà, chúng ta đi thôi.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vậy, không khỏi quan tâm nói: “Sư đệ, ý niệm này của ngươi có chút cực đoan…”

Bất đắc dĩ Thông Thiên đã tự mình rời đi và phớt lờ hắn luôn.

Thấy đại lão chắp tay rời đi, Đào Tửu nhìn về phía vị sư huynh sủng đệ cuồng ma kia mà cười áy náy: “Sư bá, vậy chúng ta cáo từ trước.”

Sau đó lập tức đuổi theo đại lão khó xử kia.

Đúng vậy, ở trong mắt Đào Tửu, Thông Thiên lúc này chính là một đệ đệ đang giận dỗi với sư huynh.

“Tri Chích, ta cảm thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nói rất có đạo lý, sư phụ ta chính là quá đơn thuần.”

“Đơn thuần? Ngươi nói đại lão đơn thuần á?” Tri Chích không thể tin được.

“Đúng vậy, nếu đặt ở vị trí của chúng ta, sư phụ hắn chính là quá lý tưởng hóa, cho rằng cái bản thân mình muốn mới là tốt nhất, nhưng hắn lại không biết được, rất nhiều người ngay cả quyền lợi muốn có thứ mình muốn cũng không được, cũng có vài người thậm chí còn không biết mình muốn cái gì.”

“A, được rồi, ngươi nói cũng có lý, còn về việc phong thần, vốn dĩ để cho một số đệ tử bình thường của Triệt Giáo đi cũng rất tốt, đáng tiếc, sư phụ nhà ngươi…”

Tri Chích thở dài không nói tiếp, Đào Tửu biết nó chưa nói hết và cũng không định nói tiếp.

Than ôi, sư phụ vốn có ý muốn bảo vệ cho các đệ tử có tu vi thấp, nhưng lại trùng hợp gây ra kết quả mà hắn không muốn nhất.

Nếu không nói thế nào thật giống tạo hóa trêu người.

Ngay khi hai người đang thở dài, đại lão ở phía trước đột nhiên mở miệng nói: “Trà Trà, ngươi cũng cảm thấy vi sư quá cực đoan sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »