Chương 19: Nơi Đại Lão Lớn Lên

“Mười vị tiên của đảo Kim Song được Văn Trọng của triều đại nhà Thương mời ra khỏi đảo.”

Nghe được tin này, Đào Tửu sững sờ trong nháy mắt: “Bọn họ... Có khỏe không?”

“Hiện tại vẫn đang tiến triển tốt, Thập Tuyệt trận kia cũng không phải là người ăn chay.” Tri Chích vừa dập hạt dưa vừa nói: “Đoán chừng phải qua hai ngày nữa mới bị phá hỏng.”

“Ta biết rồi.” Đào Tửu thản nhiên đáp, trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của đại lão.

Không biết khi sư phụ biết được, sẽ có phản ứng như thế nào.

Mà lúc này Thông Thiên giống như ý thức được, đột nhiên quay đầu nhìn nàng một cái.

... Bốn mắt nhìn nhau, Đào Tửu chớp chớp mắt, hỏng bét, bị phát hiện rồi.

Giáo Chủ đại nhân khẽ cau mày: “Làm sao, bị vi sư làm cho cảm động sao?”

Hả? Cái gì?

Nhìn thấy bộ dáng ngẩn người của tiểu nha đầu, Thông Thiên cười nói: “Trà Trà yên tâm, tâm ý của ngươi, vi sư đã nhận được rồi, chuyện hôm nay chính là tâm ý của vi sư.”

Cái gì? Đào Tửu càng thêm mơ hồ, một lúc lâu sau, nàng cuối cùng mới hiểu được.

Thì ra đại lão là đang nói về chuyện làm chỗ dựa cho mình hôm nay.

Lúc đầu nàng nói muốn tự mình giải quyết, nếu không thì không xứng với sư phụ, lúc ấy đại lão làm sao trả lời được, tâm ý của ngươi, vi sư đều hiểu...

Cho nên, đại lão là nói, mình xứng đáng làm đồ đệ của hắn.

Vậy tâm ý của hắn là cái quỷ gì? Xứng đáng làm sư phụ của nàng sao?

Chỉ là, tâm ý đến tâm ý đi, tại sao lại dễ làm cho người ta ảo tưởng như vậy.

Lỗ tai Đào Tửu không ngừng đỏ lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều: “Sư phụ... Đồ nhi cũng có thể cảm nhận được tâm ý của người, sư phụ đối với ta là tốt nhất.”

Thấy tiểu nha đầu cười ngượng ngùng, giọng nói ngọt ngào mềm mại, Thông Thiên tỏ vẻ rất hưởng thụ: “Ừm, ngươi nghĩ như vậy, vi sư rất vui mừng, tiếp tục duy trì.”

... Một giây trước lỗ tai của Đào Tửu còn nóng bừng lên, giây sau đã lập tức tỉnh táo lại, phi, hắn có thể nói chuyện hay không, còn nói tiếp tục duy trì đi!

“Sư phụ, tiếp theo chúng ta sẽ trở về Bồng Lai sao?” Đào Tửu tỉnh táo lại lập tức chuyển chủ đề.

Thông Thiên thu ánh mắt lại, nhìn về phía biển mây thay đổi ở phía trước: “Trước tiên không trở về, vi sư dẫn ngươi tới một chỗ.”

Đào Tửu tinh tường chú ý tới giọng điệu có chút vui vẻ của đại lão, hoặc là loại vui vẻ khó có được, không nhịn được tò mò mà hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?”

“Nơi vi sư lớn lên.”

Nơi đại lão lớn lên? Lúc này Đào Tửu lại càng tò mò hơn.

“Tri Chích Tri Chích, không phải ngươi nói đại lão đã mấy ngàn tuổi rồi sao, vậy nơi hắn lớn lên, chẳng phải là đã sớm thương hải tang điền* rồi sao.”

*Tang điền biến vi thương hải: nôm na là chuyện ruộng dâu biến thành biển xanh. Đó cũng là câu khiến chúng ta suy ngẫm về cái lẽ không có gì vĩnh viễn đứng yên mà luôn chuyển động, biến dời, như dòng đời vậy.

!

“Không phải mấy ngàn tuổi, mà là đã hơn trăm ngàn tuổi rồi.” Tri Chích sửa lại: “Người ta dù sao cũng là đại lão, nơi hắn lớn lên tự nhiên sẽ được bảo vệ rất tốt, hiện tại vẫn là bộ dáng của thời viễn cổ.”

“Được rồi... Vậy chẳng phải là rất hoang vu sao?”

“Cái này chờ ngươi đến lúc đó ngươi xem chẳng phải sẽ biết sao.” Tri Chích ngáp một cái: “Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta sẽ đi ngủ.”

Đợi khi bầu trời đã trở nên yên tĩnh, Đào Tửu mang một cái ghế nhỏ ngồi xuống đầu mây, chán nản nhìn biển mây đang nhanh chóng di chuyển về phía sau.

Thông Thiên liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ hai tay chống cằm, sau đó lấy một hộp điểm tâm từ trong túi Bách Bảo ra, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Đi đường còn mất chút thời gian, đói bụng thì ăn chút gì đi.”

Đào Tửu nhận lấy hộp điểm tâm rồi mở ra, chỉ thấy bên trong đều là mấy món bánh ngọt mà nàng thường thích ăn.

Đôi mắt hồ ly lập tức cong thành hình trăng khuyết: “Cảm ơn sư phụ.”

Cầm lấy điểm tâm cắn một miếng, ừm ~ hương vị làm cho người ta rất thỏa mãn, sư phụ chó này, thật sự là càng ngày càng biết cưng chiều đồ đệ.

Làm sao đây, nàng có chút cảm động.

Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của nàng, khóe miệng của Thông Thiên nhìn không được mà cong lên, tiểu nha đầu quả thật là dễ nuôi, một hộp điểm tâm cũng có thể khiến nàng vui vẻ đến như vậy.

...

Lúc chạng vạng tối, hai người cuối cùng cũng đã tới nơi cần đến.

Nhìn đại nguyên phía trước, ngoại trừ địa hình giống với thời tiền sử ra, còn có các loại phong cảnh đẹp như tiên cảnh trong mơ, trong lòng Đào Tửu cảm thấy thấp thỏm.

Khó trách đại lão lớn lên lại đẹp như vậy, ở một nơi đẹp như vậy, người được nuôi dạy lại có thể không đẹp trai được hay sao?

Nhìn con chim lớn ở phía xa có thân hình giống đà điểu kia, sặc sỡ, đẹp hơn những con công mà nàng từng thấy.

Còn có con lợn kia, không biết có phải là lợn không, một cặp ngà dài, to và trắng hơn cả ngà voi.

...

“Sư phụ, đây chính là nơi người lớn lên ạ, có chút không giống với trong tưởng tượng của ta.”

“Vậy trong tưởng tượng của ngươi là như thế nào?’’

Thông Thiên phất tay mở cửa viện ở trước mắt, bên trong là mấy gian phòng bằng gỗ, mà trong viện ngoại trừ bàn đá ghế đá, dĩ nhiên còn có xích đu.

Đào Tửu nhìn đến cái xích đu:... Đây có phải là tuổi thơ của đại lão không? Không khác gì ta khi còn nhỏ.

Nàng đi thẳng về đến khung xích đu, vừa trả lời: “Ta cứ tưởng nơi này sẽ hoang vu lắm, nhưng không mất đi vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ, không ngờ lại đẹp đến như vậy.”

Nãy giờ Giáo Chủ đại nhân vẫn nhìn nàng, thấy nàng ngồi trên xích đu, ánh mắt hắn đờ ra một lúc.

Đào Tửu tự mình lắc lư trên xích đu, vô thức ngước mắt lên, lại thấy đại lão đang chăm chú nhìn mình.

Và đôi mắt đó... Một chút ngây ngốc...

Trái tim nàng không khỏi căng thẳng, tại sao hắn lại nhìn nàng chằm chằm như vậy?

Như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm được không!

“Sư phụ…” Hiểu lầm, Đào Tửu yếu ớt mở miệng.

Nhưng mà đại lão lại giống như không nghe thấy, vẫn nhìn nàng như vậy.

... Không nên, nàng quen biết đại lão lâu như vậy, làm sao có thể ngơ ngẩn nhìn hắn.

Nhưng ánh mắt này, ánh mắt này... Giống như, giống như đã bỏ lỡ một cái gì đó...

Đào Tửu theo bản năng nhìn về cái xích đu mà nàng đang ngồi một lát, nhìn những bông hoa nhỏ nở trên dây leo của khung xích đu, nàng đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.

Bộ dáng tao nhã này rõ ràng là dáng vẻ điệu đà của con gái mà!

Vì vậy... Đại lão không hề nhìn nàng!

Nhưng thông qua nàng, mà nhớ về một người khác!

Đào Tửu cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật vô cùng lớn.

Sư phụ chó này nhìn có vẻ là thanh tâm quả dục, đã từng lớn lên cùng các cô gái ở một nơi tuyệt đẹp như vậy.

Nói không cô gái đó bây giờ cũng là một nhân vật thần tiên lợi hại nào nào đó rồi.

Trong một khoảnh khắc, trong đầu nàng tưởng tượng ra cảnh một chàng trai và một cô gái cùng nắm tay nhau tu luyện, nhưng cuối cùng lại vì thành tựu mà vứt bỏ tư tình.

Chao ôi, cho nên, tu tiên thì có lợi ích gì chứ, cho dù trở thành thánh nhân, còn không phải là chỉ có thể hoài niệm đối phương thông qua cái xích đu này sao!

“Sư phụ, trước đây người ở nơi này một mình sao?”

Không trách nàng tò mò được, bởi vì ánh mắt của đại lão thật sự có chút ngây ngốc, làm cho nàng nhịn không được muốn biết được là vị tiên tử nào lại có thể làm cho đại lão trở thành như vậy, khiến cho nàng đồng cảm như vậy.

Thông Thiên nghe vậy, nhìn nàng một cái thật sâu, hơi trầm ngâm sau đó nói: “Trước khi ta bái vào môn hạ sư phụ, vẫn luôn ở nơi này, trong lúc đó còn có một vị cố nhân từng ở cùng với ta một khoảng thời gian.”

Cố nhân? Ta thấy chắc là người trong lòng đi, Đào Tửu không khỏi than thở trong lòng, trên mặt nở nụ cười: “Ta đoán cố nhân kia của sư phụ nhất định là nữ, chiếc xích đu này chắc là của nàng rồi.”

Giáo Chủ đại nhân không phủ nhận, còn khẽ cười nói: “Ngươi ngược lại cũng rất thông minh.”

Thấy phản ứng này của hắn, trong lòng Đào Tửu trợn trắng mắt, quả nhiên là đãi ngộ rất khác biệt, bình thường có thể nhìn thấy cười một chút cũng đã rất tốt rồi, hôm nay mới chỉ nhắc tới người kia, khóe miệng lại nhếch lên cao như vậy muốn che cũng không che được.

Vốn dĩ Đào Tửu còn muốn tìm hiểu thêm một chút nội tình, nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, hoảng sợ.

Đào Tửu buồn bực, hoảng sợ đến mức muốn đi ngủ: “Sư phụ, ta mệt rồi, người có chỗ nào để nghỉ ngơi ở đây không?”

Nhận thấy sự thay đổi tâm tình của tiểu nha đầu, trong mắt Thông Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm điều gì.

Đưa tay chỉ về phía căn nhà ở cách đó không xa: “ Phòng thứ hai bên trái, mấy ngày này ngươi ở phòng này.”

Đào Tửu đáp một tiếng, sau đó đi thẳng về phòng.

Sau khi vào phòng, phát hiện bên trong căn phòng lại giống hệt với căn phòng mà đại lão trang trí cho nàng.

... Tổng hợp lại, đại lão chuẩn bị phòng cho nàng là lấy cảm hứng từ đây sao?

Nhìn căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, nàng thầm nghĩ, bảo quản tốt như vậy, xem ra đại lão rất quan tâm tới nơi này nha.

Nhưng mà, vừa nhìn đã biết là phòng của người phụ nữ kia, cho nàng ở đây, không sợ nàng phá hư hết đống đồ đạc ở trong phòng hay sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đào Tửu càng cảm thấy buồn bực hơn.

Nàng chỉ đơn giản là nằm xuống chiếc giường mềm mại, kéo tấm da thú nhưng trắng đắp lên trên người, bắt đầu nói chuyện phiếm với Tri Chích.

“Ngươi nói xem, người phụ nữ có thể khiến đại lão thích, sẽ có ngoại hình như thế nào?”

Vừa ngủ dậy, Tri Chích đang uống nước: “Phốc... Khụ... Khụ…”

Nó dừng lại một chút, sau đó nói: “Chẳng lẽ ngươi đang nói nhảm sao, chỉ có đại lão nhà ngươi là sống lâu như vậy, nếu thích thì đã sớm thích rồi, còn cần ngươi ở chỗ này suy nghĩ.”

“Không phải... Hắn đã sớm thích rồi.”

Đào Tửu đem chuyện vừa rồi cùng với suy đoán của mình nói với Tri Chích.

Tri Chích nhướng mày, đem tư liệu ra tìm kiếm: “Không đúng, ta nhớ rõ trong cuộc đời của Thông Thiên Giáo Chủ, chưa từng nhắc tới hắn có hồng nhan tri kỷ gì cả.”

Nó nói xong lại cẩn thận lật xem một lần nữa, bên trong quả thật không có đề cập tới, nhưng mà...

“Nhưng mà, trong tiểu sử chỉ ghi lại chuyện sau khi hắn trở thành đệ tử của lão tổ Hồng Quân, nếu thật sự có tình duyên, nói chừng đã sớm kết thúc trước đó rồi.”

“Vậy... Vậy chuyện đó cách đây bao lâu rồi?”

“Đúng mười ngàn năm trước.”

... Đào Tửu nghe được đáp án thì có hơi giật mình, mười ngàn năm, cũng chính là cho dù đã mười ngàn năm trôi qua, nhưng trong lòng sư phụ vẫn còn nhớ nhung.

“Vậy... Đối phương chẳng lẽ là một vị thần tiên nào đó đã đạt được thành tựu đại năng sao?”

Tri Chích không muốn nghĩ về điều đó, trực tiếp nói: “Tuyệt đối không có khả năng! Từ cổ chí kim mới chỉ có mấy vị đắc đạo, thần tiên là nữ lại càng ít, theo ta được biết, giao tình của người đó và Thông Thiên Giáo Chủ không quá lớn, chứ đừng nói tới quá khứ có gì đó.”

Nghe xong lời này, tâm tình nặng nề của Đào Tửu chẳng những không thả lỏng được, ngược lại còn càng cảm thấy khó chịu mà không thể giải thích được.

“Nói cách khác… Người mà đại lão thích, có lẽ đã chết từ rất lâu rồi?”