Chương 28

“A Tửu, nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành, nói cách khác chúng ta có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, ngươi đã tìm ra cách để trốn thoát chưa?”

Trong lòng Đào Tửu căng thẳng, ôi, chuyện sắp xảy ra vẫn là không thể trốn tránh được mà.

“Tri Chích, lần này chúng ta có thể rời đi muộn một chút được không.”

Nghe giọng điệu thương lượng của nàng, Tri Chích suy nghĩ cũng không phải là không thể được.

“Muộn nhất là đến khi nào?”

“Tức là, sau khi tranh chấp của Triệt Giáo và Xiển Giáo gần như được chấm dứt.” Khi đó, sư phụ hẳn là sẽ bị sư phụ của hắn mang đi rồi.

Nàng cũng có thể rời đi mà không cần phải lo lắng.

“Ồ~” Tri Chích suy nghĩ, đó không phải là lúc sau khi đại lão bị đánh bại hoàn toàn sao, chẳng lẽ nàng muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng của đại lão sao.

“A Tửu, không nghĩ tới oán niệm của ngươi với đại lão lại sâu như vậy đó, vậy ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của ngươi đi.”

Ừm??? Tuy rằng không rõ nó đang nói cái gì, nhưng đạt được đáp án mà mình muốn, Đào Tửu cũng không muốn truy cứu thêm nữa, lỡ như nó mà đổi ý thì phải làm sao bây giờ.

Sau khi ngâm mình xong, Đào Tửu nhìn vào lưng mình ở trong gương.

Không thể không nói, đạo sĩ Chuẩn Đề kia, tên ngốc đó, một gậy này đánh thật là mạnh.

Lưng nàng bầm tím.

Cảm nhận được vết thương trong cơ thể còn chưa khôi phục, Đào Tửu cắn răng, lúc ấy tại sao nàng lại vội vàng chạy tới ngăn cản như vậy làm gì.

Cũng may có sự trấn áp của Tru Tiên Trận, pháp lực của cây gậy kia cũng không quá lớn, nếu không chút tu vi này của nàng, sẽ không thể chống lại sức mạnh của thánh nhân ngay tại chỗ được.

Từ giờ trở đi... Cũng không thể xúc động như vậy được, Tri Chích nói, da thịt của chủ nhân dày như vậy, đánh chục cái cũng không sao.

Về phần nàng, vết thương này cần phải chăm sóc cho thật tốt.

“Tri Chích, ta muốn đi ngủ một giấc, có việc gì thì gọi ta nha.”

“Ừm, ta biết rồi.” Tri Chích nghe vậy, ngáp một cái, gần đây nó chơi game hơi nhiều, nên cũng cần phải ngủ bù để nghỉ ngơi.

Về phần Đào Tửu nói, có cái gì đó không đúng sao?

Chuyện sau này căn bản không có liên quan gì tới bọn họ, đừng nói là ngủ, cho dù tìm một chỗ để nghỉ ngơi, cũng không có ảnh hưởng gì.

...

Đào Tửu vừa ngủ, đã ngủ liền năm ngày.

Trong lúc đó đương nhiên là cũng có lúc tỉnh lại, nhưng uống thuốc trị thương do đại lão gửi tới, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Có lẽ là do bản chất của hồ ly chín đuôi sẽ ngủ khi cơ thể bị thương, cho nên mặc dù đã ngủ lâu như vậy, nhưng nàng lại không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Vào ngày thứ năm, cuối cùng nàng đã tỉnh dậy hoàn toàn.

Cảm thấy vết thương trên cơ thể đã tốt lên rất nhiều, vẻ mặt Đào Tửu vẻ mặt đi ra cửa, dự định đi ra ngoài hoạt động cơ thể một chút.

“Tri Chích, sư phụ của ta đâu rồi?”

Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng đã không gặp mặt đại lão, chẳng lẽ lại bế quan rồi?

Không nên nha, nàng còn chưa khỏi bệnh, hắn hẳn là sẽ bỏ mặc nàng mà không chào hỏi như vậy được.

Lúc này Tri Chích đang ngủ say, không nhận được câu trả lời, Đào Tửu dự định đi dạo quanh đảo trước.

Kết quả sau khi ra khỏi Bích Du cung, nàng lại phát hiện trên đảo vốn luôn náo nhiệt, hôm nay lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nàng đi hơn nửa ngày, đúng là đến một người cũng không gặp được.

Thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều ra khỏi hòn đảo rồi sao?

Đáng tiếc hiện tại Tri Chích lại không có ở đây, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đào Tửu chán nản đi về phía cửa núi để ra khỏi đảo, lại phát hiện nơi đó có một người.

Phải không? Tại sao cậu nhóc đó lại ở đây, chẳng lẽ là biết trên đảo không có người nên cố ý đến tham quan sao?

“Tiểu tử, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?” Đào Tửu chắp tay ra sau lưng thảnh thơi đi về phía cửa núi.

Na Tra ngồi ở trên cây, nghe thấy tiếng thì lập tức nhảy xuống: “Này, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, hại tiểu gia chờ lâu như vậy.”

Dừng, dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử, Đào Tửu bĩu môi: “Ngươi chờ ta làm gì vậy? Sao không vào trong mà đợi?”

Nghe xong lời này, Na Tra nhìn về phía Đào Tửu với ánh mắt “Sao ngươi lại độc ác như vậy”.

“Ngươi cho rằng tiểu gia bị ngốc sao, sư tổ ta vừa mới xúc phạm sư phụ ngươi, nếu ngươi cho ta đi vào, còn không phải là đưa người tới cửa cho các ngươi đánh sao?”

“Ừm, ngươi nói cũng đúng.” Đào Tửu nghe xong liền cho là đúng rồi gật gật đầu: “Vậy ngươi làm sao còn tới đây, nếu ta không ra ngoài thì chẳng phải ngươi cứ chờ đợi ở đây sao?”

“Hắc hắc, vậy cũng không phải, ta cũng chỉ mới đợi được một lát thôi.”

Na Tra nở một nụ cười tự cho là giảo hoạt: “Ta vốn định chờ có người đi ra, ta lập tức đánh ngất hắn, sau đó giả trang thành bộ dáng của hắn để trà trộn vào bên trong.”

... Ánh mắt Đào Tửu nhìn về phía hắn có chút thay đổi, đầu của cậu nhóc này không phải là có vấn đề gì đó chứ?

Biết rõ hiện tại đại lão không vừa mắt với Xiểm giáo bọn họ, hắn còn muốn đến Triệt giáo để đánh người?

“Ngươi đây là ánh mắt gì vậy, ngươi cũng cảm thấy chủ ý này của tiểu gia ta vô cùng thông minh phải không.”

“Ôi…” Đào Tửu cười nghịch ngợm, cố ý nắm cổ họng nói: “Đúng vậy, thật sự là rất thông minh, ta cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào thông minh như vậy được.”

Mắt thấy vẻ mặt của cậu nhóc càng thêm nghiêm trọng hơn trước lời “khen ngợi”, nàng lập tức dùng giọng điệu bình thường để nói: “Nói đi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

“Ồ!” Na Tra chợt nhận ra: “Là cái này đây.”

Vừa nói cậu nhóc vừa lấy ra một cái hộp dài, mở ra bên trong chứa bốn thanh bảo kiếm của Thông Thiên.

“Sư tổ của ta biết quan hệ của ta với ngươi không tệ, để ta đến đưa đồ cho ngươi, nói để ngươi đem trả lại cho đại thúc tổ, hẳn là hắn sẽ không tức giận.”

Nhìn bốn thanh bảo kiếm kia, tâm tình của Đào Tửu nhất thời có chút phức tạp.

Không đợi nàng trả lời, lại nghe Na Tra nói tiếp: “Đúng rồi, vì sao nếu ngươi đi trả lại cho sư thúc tổ, hắn sẽ không tức giận? Chẳng lẽ, mặt mũi của ngươi còn lớn hơn cả sư tổ ta sao?”

“...”

Đào Tửu nhìn cậu nhóc thật sâu, đối mặt với hắn rồi nói: “Đúng vậy! Mặt mũi của ta còn lớn hơn của sư tổ nhà ngươi! Cho nên sau này ngươi nói chuyện với ta cần phải chú ý một chút!”

“Hả? Vì sao?” Tiểu Na Tra ngây thơ có chút khó hiểu.

Sau đó liền nghe Đào Tửu nhỏ giọng nói: “Bởi vì... Ta là nữ nhân mà ngươi không thể trêu chọc được!”

Lần này Na Tra lại càng bối rối hơn, không chọc được thì không chọc được, còn phải nhấn mạnh mình là nữ nhân sao?

He he, đừng nghĩ rằng nếu ngươi nói điều này ra, ta thực sự sẽ quên người thực tế chính là một con hồ ly.

Thấy vẻ mặt kia của cậu nhóc, Đào Tửu liền biết đối phương căn bản là không hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng.

Thật là nhàm chán, Tri Chích biết nhiều hơn cậu nhóc này.

Đào Tửu cất hộp đựng kiếm đi, quay sang nói với Na Tra: “Tiểu tử này, ngươi có muốn ra đảo tham quan một chút không?”

“Không cần.” Na Tra từ chối một cách quyết đoán: “Gần đây tiểu gia còn có việc phải làm, lần sau lại đến chơi.”

“Được rồi, vậy ta sẽ quay trở về.”

Nghĩ tới Na Tra cũng được coi như là đại tướng của Tây Kỳ, quả thật có rất nhiều chuyện cần làm, Đào Tửu cũng không nói nhiều nữa, xua xua tay rồi xoay người trở về.

Các đệ tử trên đảo đều không thấy đâu, nàng còn phải đi tìm hiểu và làm rõ tình huống này.

***

Đào Tửu ở trên đảo dạo quanh một vòng vẫn không thấy ai, cho tới khi nàng trở về Bích Du cung, nàng đã nhìn thấy hai ba người đang đợi ở ngoài cửa cung.

Thật vất vả mới nhìn thấy bóng người, nàng vội vàng tới chào hỏi: “Các ngươi có chuyện gì vậy? Tại sao những người khác trên đảo đều không thấy đâu nữa vậy?”

Ngoài cửa cung có một đầu bếp và hai nữ đệ tử Triệt giáo.

Nữ đệ tử nhìn thấy nàng, vội vàng hành lễ.

Một nữ đệ tử trong đó nói: “Bái kiến Trà Trà tiên tử, chúng ta là được Giáo Chủ đại nhân phân phó đến chăm sóc cho người.”

Nói xong nàng ta lại chỉ vào đầu bếp ở bên cạnh: “Đây là Lý sư phụ của Bồng Lai Khách trên đảo, cũng là được Giáo Chủ đại nhân bảo hắn đến nấu cơm cho tiên tử.”

“À~” Đào Tửu hiểu rõ sự việc gật gật đầu, Bồng Lai Khách không phải là nhà hàng mà đại lão thường hay mua đồ ăn để lừa gạt nàng hay sao.

Đại lão còn đặc biệt tìm người để lo cơm nước và sinh hoạt cho nàng, chẳng lẽ là đi xa?

“Vậy sư phụ ta và các đệ tử khác ở trên đảo, bọn họ đi đâu và làm gì vậy?”

Nghe Đào Tửu thắc mắc, hai vị nữ đệ tử đều tỏ ra không biết, họ chỉ nói rằng Giáo Chủ đại nhân chỉ là phân phó các nàng ấy đến chăm sóc sinh hoạt của nàng.

Thấy hai người nàng ta cũng không giống nói dối, Đào Tửu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đưa bọn họ vào trong, rồi trở về phòng của mình.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu đại lão thật lòng không muốn cho nàng biết, vậy nhất định là rất kín đáo.

Nhưng mà, nàng còn có Tri Chích kia mà.

“Tri Chích, Tri Chích?”

“Tri Chích đừng có ngủ nữa mà, mau dậy đi, ta có việc gấp muốn nhờ ngươi hỗ trợ này.”

... Qua tiếng gọi kiên trì của Đào Tửu, Tri Chích cuối cùng cũng đáp lại một tiếng: “Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói mơ hồ của nó, Đào Tửu nói: “Trước tiên ngươi tỉnh táo lại một chút, sau đó giúp ta xem xem sư phụ ta và những người khác đã đi đâu?”

Theo trực giác của nàng, chắc chắn là đại lão đi làm chuyện lớn.

Kết quả liền nghe Tri Chích rất là kinh ngạc nói: “A ~ Ngươi nói đại lão nha, hắn chính là đi bày Vạn Tiên Trận á.”

Vạn Tiên Trận?!!!

Mẹ kiếp, làm sao nàng lại quên mất chuyện này được.

Vậy nàng có nên đi góp vui không?

Ý tưởng này đã bị nàng từ chối ngay giây tiếp theo.

Nghĩ đến những gì mà đại lão đã nói với nàng mấy ngày trước - Ta sẽ lo lắng, sẽ càng đau khổ hơn, sợ rằng sẽ không thể bảo vệ nàng.

Hmm... Hay là quên chuyện đó đi, nàng sẽ ngoan ngoãn ở Bích Du cung đợi hắn trở về.

“Tri Chích, ngươi có thể giúp ta xem đã có chuyện gì xảy ra với đại lão ở bên kia hay không?”

“Hiện tại đại trận vừa mới bày ra, nên vẫn rất yên tĩnh.”

Nhìn thấy lần này nàng cư nhiên vậy mà lại không đi góp vui, lại nghĩ tới oán niệm của nàng với đại lão, Tri Chích có chút tò mò: “A Tửu, ngươi không muốn nhìn thấy đại lão bị đánh à.”

Bị đánh á? Trong lòng Đào Tửu đột nhiên thắt lại.

“Đúng vậy, sư phụ của ta sắp bị đánh rồi, ta phải làm sao bây giờ?”

Hả? Ngươi có vẻ hơi lo lắng?

Tri Chích đang chuẩn bị nói cho nàng biết rằng cho dù đại lão có bị đánh thì cũng không có gì đáng lo ngại cả.

Liền nghe nàng nói: “Không thể đi xem hắn bị đánh, thật là đáng tiếc nha.”

... Sự hả hê đi kèm với giọng điệu có chút tiếc nuối kia của nàng, làm cho Tri Chích không lường trước được mà giật mình một cái.

Một lần nữa kiên định, chọc ai cũng đừng chọc vào nữ nhân.

Trong lòng Đào Tửu tràn đầy hối hận lại đang suy nghĩ, sau khi Vạn Tiên Trận kết thúc, đại lão sẽ sớm bị Hồng Quân lão tổ đưa đi.

Cho nên lần này hắn trở về, nàng nhất định phải ở chung với hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Coi như là, sự dịu dàng trước khi chia tay đi?

Tri Chích nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, còn cho rằng là nàng đang thật sự thấy tiếc nuối.

Suy nghĩ một chút, nó mở miệng nói: “A Tửu, nếu không thì, chờ tới khi đại lão bị đánh, ta phát sóng trực tiếp cho ngươi xem nhé?”

Tuy rằng phát sóng trực tiếp có chút lãng phí linh lực, nhưng nó cũng không phải là không làm được.

Không ngờ tới Đào Tửu lại kiên quyết cự tuyệt nói: “Không được, ta không muốn xem.”

Tuy rằng, nàng đã muốn đánh đại lão từ lâu rồi.

Nhưng, sư phụ của nàng, nàng có thể đánh, người khác đánh hắn cũng chính là đánh vào mặt nàng!

Cái gọi là đánh vào thân thể người thầy, nhưng sỉ nhục trong lòng đệ tử.

Loại chuyện nhục nhã như vậy, nàng mới sẽ không vội vàng làm.

...

Sau khi biết được tình hình của đại lão, Đào Tửu bắt đầu yên tâm thoải mái đi chơi rồi.

Nói là đi chơi, kỳ thật cũng chỉ có ăn, uống và ngủ thôi.

Cứ như vậy đi chơi hết ba ngày, vào một buổi chiều nắng chói chang, Tri Chích nói cho nàng biết, đại lão đã bị đánh bại, đang trở về Bích Du cung.

Vừa mới ăn uống no say, Đào Tửu đang đi dạo bên hồ, nghe được tin tức này xong, nàng lập tức trở về rồi mời hai nữ đệ tử và đầu bếp kia ra khỏi Bích Du cung.

Ừm, đại lão bại trận trở về, nhất định là có chút bực bội.

Tuy rằng nàng rất muốn nhìn thấy bộ dáng bực bội của hắn nhưng lại không muốn cho người khác nhìn thấy.

Rất nhanh, Thông Thiên đã trở lại Bích Du cung.

Nhìn thấy Đào Tửu đang chờ hắn ở trước cửa phòng mình, ánh mắt hắn nhất thời sửng sốt, kèm theo chút cảm xúc không rõ ràng, nhưng rất nhanh đã bị che đi.

“Sư phụ.” Đào Tửu nhìn thấy hắn, vội vàng cười chạy ra nghênh đón: “Người trở về rồi.”

Nghĩ rằng tiểu nha đầu còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Thông Thiên cười nhạt với nàng.

“Trà Trà, sư phụ phải đi nghỉ ngơi một lát.” Nói xong những lời này, hắn sợ mình không kìm nén được sự xao động trong lòng, nhanh chóng bước vào trong phòng.

Nhìn cánh cửa trước mắt bị đóng lại, Đào Tửu nghĩ thầm, đại lão đây là đang chạy trốn sao?

Sợ bị nàng biết hắn thua trận, sợ mất mặt sao?

Không biết vì sao, rõ ràng nàng muốn nhìn thấy bộ dáng bại trận của đại lão, nhưng khi thật sự nhìn thấy, lại cảm thấy có chút buồn.

Đào Tửu cảm thấy buồn, nàng quyết định đi an ủi tâm hồn già nua bị tổn thương của đại lão.

“Sư phụ?” Nàng gõ cửa, nhưng không thấy bên trong có phản hồi lại.

Chẳng lẽ là do vết thương quá nặng, đã đau đến ngất đi rồi?

Tri Chích có nói qua, mặc dù là cơ thể không thể bị phá hủy nhưng những cảm giác nên phải có —— giống như là cảm giác đau đớn, một phần cũng không thiếu được.

Không quản được nhiều như vậy, nàng phải vào trong xem một chút.

“Phanh.” Đào Tửu một cước đạp tung cánh cửa, sau đó liền ngơ ngác tại chỗ.

Đại lão ở trong phòng mặc một bộ quần áo đơn, tay còn đặt ở bên hông giống như đang muốn cởi dây thắt lưng ra, Đào Tửu há miệng, một lúc sau mới phát ra được âm thanh.

“Sư phụ... Sư phụ…”

Thông Thiên đang chuẩn bị thay quần áo, lúc nghe thấy nàng gõ cửa đã ngừng lại.

Lúc này thấy nàng đạp tung cánh cửa ra, trong lòng âm thầm thở dài, chuyện sắp xảy ra thì không thể tránh khỏi được.

“Trà Trà, lại đây.” Hắn thu bàn tay đặt trên dây đeo bên hông xuống và quay trở lại giường rồi ngồi xuống.

“À…” Đào Tửu dũng cảm tiến lên, mẹ ơi, quá mất mặt rồi.

Đều ném vào trong phòng sư phụ, cũng may không có người ở bên ngoài.

Đào Tửu chậm rãi đi đến trước mặt đại lão, trên mặt còn có chút nóng lên bởi vì xấu hổ.

Thấy đôi mắt đen sâu thẳm của đại lão dán chặt trên mặt nàng, nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt mình lại càng nóng bừng lên.

“Sư phụ, mấy ngày nay người đã đi đâu vậy.”

Đại lão không muốn nói cho nàng biết, nếu nàng hỏi như vậy, hắn nhất định sẽ lảng tránh nàng.

Đó thực sự là một cách tốt để bao vây Ngụy và cứu Triệu.

Thật đáng tiếc là đối phương hoàn toàn không chấp nhận cách làm này.

“Vi sư đưa đệ tử của mình đi thi đấu với đám người sư bá của nàng.”

Thông Thiên vừa nói xong, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra một câu - tỏ ra yếu đuối trước mặt người mình thích không phải là mất địa vị, không những không mất địa vị mà còn là một vũ khí lợi hại có thể đem lại lợi khí tốt, trực tiếp đánh vào trái tim của đối phương, khiến đối phương cảm thấy đau lòng.

Vì vậy, Giáo Chủ đại nhân muốn thấy tiểu nha đầu đau lòng với mình, hắn không ngần ngại mà làm ra vẻ mặt rất ủy khuất.

“Trà Trà, sư phụ lại thua rồi.” Giọng điệu của Giáo Chủ đại nhân đầy vẻ cô độc: “Nàng có cảm thấy vi sư vô dụng không.”

!…!!!

Đào Cửu giật mình, toàn thân nổi da gà.

Nhưng trên mặt nàng lại khống chế biểu cảm cực tốt, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đè nén đôi mắt sắp mở to của mình.

Trời ơi, chẳng lẽ sau chuyến đi này đại lão đã bị đánh tráo rồi sao?

Một gương mặt cấm dục như vậy, nhưng trong miệng lại nói những lời lẽ đáng thương như thế, thử hỏi ai có thể chịu đựng được?

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể chịu đựng được và muốn chạm vào cái đầu chó của hắn và cho hắn một cái ôm an ủi.

Tuy nhiên, nàng lại không dám chạm vào đầu của đại lão.

Nàng chỉ có thể chấp nhận và làm điều khác.

“Sư phụ…” Đào Cửu tới gần, quỳ xuống trước mặt đại lão.

Ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt cô đơn đó, nàng nhớ lại những gì hắn đã làm với nàng ngày hôm đó.

Nàng dũng cảm tiến về phía trước, hôn lên trán hắn, dùng giọng nói mềm mại như sáp: “Trà Trà sẽ ở lại với người.”

Giáo Chủ đại nhân bị hôn giữa lông mày

, trong đôi mắt sâu thẳm có một chút xảo quyệt tỏ vẻ thành công.

Dùng lời nói của tiểu nha đầu để đối phó với nàng quả thực rất chính xác.

Đào Cửu cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đại lão bị mình hôn mà không có phản ứng gì, nàng thật sự rất sợ đại lão sẽ đột nhiên đẩy mình ra.

Sau khi hôn xong, nàng rời môi khỏi lông mày của hắn, định cách xa một chút để quan sát biểu cảm của hắn, sau đó lại nói vài câu an ủi.

Cơ thể vừa lui về phía sau được một chút, lại bị đại lão nhanh chóng tóm lấy.

Không đợi Đào Tửu phản ứng lại, nàng đã nghiêng người vào trong ngực của đại lão, tiếp theo môi liền bị một thứ mềm mại chạm vào.

“Sư…” Một câu sư phụ còn chưa nói xong, liền nhanh chóng bị chặn lại.

... Cảm nhận được ý đồ của đối phương, Đào Tửu chớp chớp đôi mắt to, đây là... Hôn nhau rồi sao?

Chú ý tới vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Thông Thiên chỉ cảm thấy yếu tố thô bạo bên trong cơ thể mình đang được gợi lên.

Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay giống như đang kêu gào muốn lao ra khỏi l*иg ngực.

Mà Đào Tửu sau khi bị hôn, chỉ cảm thấy đầu óc của mình bỗng trở nên có chút trống rỗng, mơ mơ màng màng chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu.

Hóa ra đó là một nụ hôn, xem ra... Cảm giác cũng không tệ.

... Một lát sau, đầu óc Đào Tửu còn đang choáng váng, đột nhiên cảm giác được bàn tay to lớn đặt ở bên hông kia giống như đang động đậy.

Nàng mơ mơ màng màng rất lâu mới phản ứng lại ——

Mẹ kiếp, đại lão lại muốn cởϊ qυầи áo của nàng nữa rồi!

Sao lại cởϊ qυầи áo ra làm gì, chẳng lẽ lại muốn tắm rửa nữa sao?

Lúc này đây nàng cần nhiều thời gian hơn so với lần trước để đưa ra được câu trả lời đúng.

Sau khi phản ứng lại hành động của đại lão, phản ứng đầu tiên của Đào Tửu là nắm lấy tay hắn.

Khi thấy tiểu nha đầu cản tay mình lại, Thông Thiên lập tức dừng lại.

Hắn kìm nén cảm xúc, thoáng ngẩng đầu, cau mày chịu đựng nhìn về phía nàng.

Trong mắt Đào Tửu, bộ dáng này lập tức trở thành bộ dáng ủy khuất.

Đào Tửu cảm nhận được sự ủy khuất của đại lão, không suy nghĩ gì mà lập tức buông tay ra.

Quên đi, để cho hắn cởi đi, nàng cũng không phải muốn không vận động.

Thông Thiên nhất thời không hiểu ý tứ của tiểu nha đầu, nàng đây là bị chính mình hôn đến choáng ngợp, còn chưa kịp phản ứng sao?

Thấy đại lão chần chờ không động thủ, đầu óc trống rỗng của Đào Tửu suy nghĩ một chút.

Chẳng lẽ vừa rồi nàng không cho hắn di chuyển nên làm tổn thương tới lòng tự trọng của hắn rồi, cho nên hắn liền kiêu ngạo không thèm di chuyển nữa?

Thôi thôi, sư phụ của mình, mình phải chiều chuộng.

Vì vậy, nàng nắm lấy bàn tay của hắn một lần nữa và đặt nó trên vạt áo của mình.

Sợ hắn không hiểu được, nàng còn cố ý giúp hắn kéo vạt áo ra ngoài.

Sau đó giơ tay lên kéo vạt áo đại lão, còn không quên cười hì hì nói: “Sư phụ… Có qua có lại.”

...

Nếu vừa rồi hắn còn không hiểu rõ ý tứ của nàng, ngay lúc này, Giáo Chủ đại nhân quả thực rõ ràng hơn bao giờ hết.

Một lần nữa hắn vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn.

“Trà Trà, ta không muốn mất đi nàng nữa.”

Thân thể Đào Tửu khẽ run rẩy, cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Nàng tránh hô hấp của đối phương, đưa tay ôm lấy đại lão, giọng mềm nhũn nói: “Sư phụ, Trà Trà cũng không muốn mất đi người.”

Nghe được những lời này, Trong lòng của Thông Thiên giống như một dòng suối nhẹ nhàng, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mấy ngàn năm cô độc, tại giờ khắc này, giống như tìm được lối thoát vậy.

Trong giây phút cô đọng lại, hắn cúi đầu thì thầm ở bên tai nàng: “Trà Trà, sư phụ dẫn ngươi đi một nơi ở mới, có được không?”

Đầu óc của Đào Tửu sớm đã lên tới chín tầng mây, làm sao còn biết hắn đang nói tới cái gì, chỉ biết ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Được.”