Chương 43: Nụ Hôn Làm Dịu Cơn Đau

Trong bóng tối, Khải Dạ dần mở đôi mắt đau nhức ra, phát hiện phía trước mặt cách đó không xa có một luồng sáng mờ nhạt.

“Đó là…” Khi con người ở trong bóng tối, con người luôn tò mò và đi theo hướng có ánh sáng.

Khải Dạ chịu đựng cơn đau, đứng dậy khỏi mặt đất và từng bước di chuyển về phía nguồn sáng kia.

Khi đến gần hơn, hắn phát hiện một loại cỏ màu xanh mọc trong ánh sáng vàng, thứ đang phát sáng chính là quả nằm trên đám cỏ đó.

“Chẳng lẽ nào là…” Nhìn quả vàng trên đám cỏ xanh, hắn chợt nghĩ tới một truyền thuyết mà hắn đã được nghe kể trước đây.

Có tin đồn rằng ba nghìn năm trước, sức mạnh của một người tu ma ở Ma Giới đã tăng lên rất nhiều lần sau khi ăn được một quả vàng.

Hắn ta thậm chí còn trở thành Ma Tôn trong Ma Giới, một nghìn năm sau, hắn ta đã bay lên Thượng Giới với tư cách là một Ma Tôn.

Hắn không có hứng thú trở thành Ma Tôn hay bay lên Thượng Giới, điều duy nhất mà hắn muốn là được ở bên cạnh người mà hắn thích.

Vì lợi ích của Tiên Tử tỷ tỷ, đây có phải là thần quả trong truyền thuyết hay không thì hắn cũng mặc kệ, hắn nhất định phải thử xem sao.

Nghĩ đến đây, Khải Dạ vươn tay hái vài quả rồi nhét thẳng vào miệng, nhưng hắn lại không để ý rằng, khi hắn vừa hái quả xong thì khung cảnh xung quanh đã có sự thay đổi.

Cỏ xanh mơn mởn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tràn ngập trong không khí giống như sương mù màu xanh.

Mà khí tức hung dữ ban đầu trong hỗn độn cũng dần dần lắng xuống, trong bán kính mười mét, lại giống như hình thành một cõi mộng mơ.

Và người ăn mấy quả vàng kia từ lâu đã bị bao quanh bởi làn sương mù lơ lửng trên không trung, và bước vào giấc mơ say đắm.

“Tỷ tỷ, sao ngươi lại ở đây?” Nhìn người phụ nữ ở trước mặt, Khải Dạ có chút bối rối.

Không phải hắn đang ở vực thẳm của Ma Giới sao, hắn đã trở về Ma Cung bằng cách nào, lại còn đang ở bên cạnh Tiên Tử tỷ tỷ nữa chứ.

Đào Tửu che miệng lại, mỉm cười, có chút xấu hổ nói: “Sao vậy, ngươi quên rồi à, chính ngươi là người đã trói ta ở chỗ này mà.”

“Ta trói tỷ tỷ ở tại đây?” Hắn không có một chút ấn tượng nào về việc này, mặc dù hắn đã cũng đã từng nghĩ tới việc sẽ trói nàng lại bên hắn sau khi hắn thoát khỏi vực thẳm của Ma Giới này.

“Hmmm, ngươi nói gì vậy, chính ngươi đã trói ta lại, sau đó đột nhiên bất tỉnh mà.”

Nhắc đến đây, đôi môi đỏ mọng của Đào Tửu bĩu môi, nàng bất mãn chọc vào ngực hắn: “Nói cho ta biết, vết thương trên người ngươi là do đâu?”

Thấy người phụ nữ mặc dù không hài lòng với lời nói của mình, nhưng ánh mắt lại lo lắng, Khải Dạ đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cười toe toét: “Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ta không sao hết, những vết thương này không nghiêm trọng đâu.”

“Ồ, ai lo lắng chứ, ngươi bớt tự dát vàng lên mặt đi.”

Khuôn mặt của người phụ nữ khi nói chuyện có hơi đỏ, muốn rút tay về, nhưng Khải Dạ lại càng giữ chặt lấy tay nàng hơn.

Hắn mỉm cười dịu dàng, mở lòng bàn tay của đối phương ra, đan xen ngón tay của hắn vào ngón tay của nàng.

Lợi dụng sự xấu hổ của đối phương, hắn nói rất nhiều: “Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng mà, ta biết ngươi cảm thấy có lỗi với ta, nhưng mà ngươi, ta có thể chịu đựng kể cả là cái chết.”

“Ai cảm thấy có lỗi với ngươi chứ, hãy buông tay ngươi ra.” Nói rồi, tay Đào Tửu kéo mạnh, cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn.

Nhưng khi nghe thấy tiếng “Ôi” của đối phương, nàng sợ hãi lập tức dừng động tác của mình lại.

“Ngươi không sao chứ, vết thương lại đau rồi sao hả?”

Giọng điệu của nàng rất lo lắng, và biểu hiện lo lắng của nàng là không thể che giấu được, Khải Dạ cảm thấy vô cùng phấn khích khi nhìn thấy điều đó.

Vì thế hắn làm ra vẻ mặt bi thương, nắm lấy tay đối phương đặt lên trái tim mình, đáng thương nói: “Tỷ tỷ, toàn thân ta đau quá, khí tức hung dữ của vực thẳm Ma Giới kia thật sự rất đáng sợ, những con ma thú kia, suýt chút nữa ta đã bị chúng ăn thịt rồi.”

Quả nhiên, khi đối phương nghe thấy những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, nàng vội vàng tiến lại gần nói: “Vậy sao, vậy ngươi cho ta xem, ta giúp ngươi điều trị vết thương.”

Hắn liền nói: “Ta đã được điều trị rồi, nhưng mà nó vẫn đau khủng khϊếp.”

“Vậy phải làm sao đây? Ta đi kiếm cho ngươi ít dược giúp giảm đau nhé?”

“Không, những thứ đó đều không có tác dụng đâu.” Hắn lắc đầu, mím môi cười: “Nếu như tỷ tỷ hôn ta, thì sẽ không đau đến như vậy nữa đâu.”

Vốn tưởng rằng nếu hắn nói như vậy, đối phương nhất định sẽ ngượng ngùng mà từ chối, hắn chỉ là muốn trêu chọc nàng mà thôi.

Không ngờ, đối phương nghe thấy vậy, không những không từ chối mà còn cười một cách duyên dáng.

“Thật sự, hóa ra một nụ hôn cũng có thể làm dịu đi nỗi đau sao.”

Nói xong, nàng cúi xuống, đưa đôi môi mềm mại của mình tiến gần đến môi hắn.

***

“Hắn đang có giấc mơ biếи ŧɦái gì vậy hả?”

Nụ cười trên khóe miệng của hắn thật dâʍ đãиɠ và khó chịu, nàng cảm thấy nó không phải ý tốt được chứ?

Hơn nữa, khi vừa nhìn toàn cảnh vừa rồi, quần của hắn vẫn còn ở đó.

Thật đáng tiếc!

May mắn thay, Tri Chích vẫn còn nhỏ nên không để ý tới vấn đề đó, nàng nhanh chóng yêu cầu nó phóng to màn hình lên, vì vậy hiện tại nàng chỉ có thể thấy được phần thân trên của Tiểu Ma Quân.

Nhìn dáng vẻ của Khải Dạ, đầu óc Đào Tửu lóe lên rất nhiều câu chuyện lịch sử về những tên đàn ông nghiện phụ nữ, nàng không khỏi có chút lo lắng.

“Tri Chích, ta thấy Tiểu Ma Quân nằm mơ có vẻ rất thoải mái, hắn thật sự có thể sẽ từ bỏ sao?”

Phải biết rằng trên đầu chữ “Tìиɧ ɖu͙©” là một con dao, nếu không di chuyển thì không sao, một khi chuyển động thì có thể dẫn đến chết người.

Và nhìn Tiểu Ma Quân như vậy, hẳn là hắn đã di chuyển rồi.

Tri Chích không biết nội tình như thế nào, vì vậy nó rất tự tin nói: “Đừng lo lắng, đây là cơ hội của hắn, hắn là một trong những nhân vật phản diện vĩ đại nhất trong thế giới này, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”

“Nhân vật phản diện?” Sau khi đọc xong lịch sử ba ngàn thế giới cẩu huyết, Đào Tửu nhanh chóng nắm bắt được thông tin mấu chốt.

“Ta nhớ tới cuối cùng nhân vật phản diện sẽ bại dưới tay của Tề Vân Tử, vậy số phận cuối cùng của Tiểu Ma Quân sẽ ra sao?”

“Kết thúc?” Tri Chích kiểm tra: “Theo ghi chép, trong trận chiến giữa Ma Tu và Đạo Tu, hắn đã bị thương nặng và bị Tề Vân Tử đánh bại, sau đó bị Ma Tôn Con Rối của Ma Giới biến thành một con rối kiếm sĩ.”

“He he, lại là tên Ma Tôn Con Rối này.” Đào Tửu không khỏi cười lạnh khi nghe thấy điều này: “Cho nên, Tiểu Ma Quân và Nhạc Thanh Loan cũng có thể coi là định mệnh.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Khi nói đến điều này, Tri Chích cảm thấy vô cùng tự hào.

“Ngươi phải biết rằng, theo quỹ đạo ban đầu của Tiểu Ma Quân, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều phụ nữ ở trong đời. Kết quả là, sau khi bị biến thành con rối, hắn đã nhìn thấy rất nhiều con rối nữ, ta chỉ là tình cờ phát hiện ra một thân thể rất phù hợp với linh hồn của ngươi, ta nhất định là rất lợi hại đúng không.”

“Tuyệt vời lắm.” Đào Tửu nhịn không được muốn trợn tròn mắt, đây cũng có thể gọi là định mệnh sao? Nàng không thể biết được liệu nó có cố tình nói ra điều đó hay không.

Tuy nhiên, Ma Tôn Con Rối đó… Nàng thật sự nóng lòng muốn gϊếŧ chết hắn ta.

“Tri Chích, ngươi có thể giúp ta nhìn xem Ma Tôn Con Rối đang ở đâu có được không?”

“Hả? Ngươi muốn làm cái gì?” Nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của nàng,Tri Chích không khỏi có chút cảnh giác.

“Ta nói này A Cửu, ở giai đoạn đầu thì Ma Tôn Con Rối này có vai trò khá là quan trọng, sau này Khải Dạ cần hắn, cuộc đại chiến giữa Đạo và Ma cũng cần hắn thúc đẩy, đừng lộn xộn.”

“...” Chết tiệt, nàng thật sự không thể làm gì được sao?

“Được rồi, vậy thì giữ hắn lại một thời gian.”

Đợi đến khi Tiểu Ma Quân trở lại, sau đó chúng ta cùng đi tìm hắn ta!

Lối ra của vực thẳm của Ma Vực được giấu trong một hang động bên dưới vực thẳm, và kết thúc lối ra nằm trên một vách đá ở bên bờ biển.

Đào Tửu đã chờ đợi ở cửa hang trên vách đá gần như cả ngày, đã hai ngày trôi qua kể từ khi hắn ngủ quên vào ban đêm.

Nhìn trên màn hình, Tiểu Ma Quân vẫn đang ngủ say và không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa.

“Tri Chích, chẳng phải ngươi đã nói là hắn sẽ sớm tỉnh lại hay sao? Đã hai ngày rồi, hắn còn chưa thấy đói bụng hay sao?”

“Ừm…” Tri Chích gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ hắn ăn trong mộng rồi sao?”

Đó có phải là vấn đề không!?

“Không được, nếu như hắn không thể tỉnh lại được, dù sao ta cũng phải đi vào bên trong xem thế nào.”

Nàng vẫn đang trông cậy vào những giọt nước mắt chân thành của hắn để hoàn thành nhiệm vụ, nên nàng không thể nhìn hắn chết trong giấc mơ được.

Mà Tri Chích sau khi nghe thấy những lời này, nó chợt lóe lên một ý tưởng: “A Tửu, ta nhớ ra rồi, đúng theo nguyên tác thì sau khi Khải Dạ ngủ thϊếp đi, tình cờ có một con ma thú nhỏ bị những con ma thú khác đuổi theo rồi không cẩn thận xông vào đó, tiếng kêu của con ma thú đó vừa hay đánh thức Khải Dạ, sau đó Khải Dạ mang con ma thú nhỏ đó về rồi chăm sóc thật tốt cho nó.”

“Ý ngươi là, chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi con ma thú nhỏ đó xuất hiện sao?”

“Không, A Cửu, sao ngươi lại trở nên ngu ngốc như vậy. Ý của ta là, nếu như ngươi đi vào đánh thức hắn dậy, thì không phải đối tượng chăm sóc của hắn sẽ chính là ngươi sao?”

“Nhưng không phải trước đây ngươi không cho ta vào đó sao?” Ánh mắt Đào Tửu nheo lại, giọng điệu có chút nguy hiểm.

“Ha ha... Cái đó…” Tri Chích cười gượng: “Trước đây ta chưa nghĩ tới, ta quên mất sau khi ngủ cũng có thể bị ngoại lực đánh thức được, ta sợ ngươi ngươi phạm phải sai lầm gì đó khi đi vào.”

Ngươi mới phạm sai lầm, cả nhà ngươi mới phạm sai lầm!

Trong lòng của Đào Tửu không nhịn được, đi dọc theo cửa hang mà không nói gì.

Không biết là Tiểu Ma Quân có bị yêu tinh trong mộng vắt kiệt khi nằm mơ lâu như vậy hay không.

Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn có một bóng đen tâm lý sau khi thức dậy đây?

Mà Tiểu Ma Quân có thể đã bị vắt kiệt sức lực, hiện tại đang ở vùng đất mộng mơ, nên không thể tự thoát ra được.