Chương 67: Anh Là Sủng Phi?

"Món canh này rất ngon, đối với loại người thường xuyên thức khuya như anh, rất bổ dưỡng, anh nếm thử đi ~"

Lúc cô cười, ánh mắt híp lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, rất ngọt ngào động lòng người.

Có lẽ do hôm nay cô quá dịu dàng, Tần Dục không tránh vẻ mặt tươi cười của cô.

Anh đưa tay nhận chén canh, trực tiếp uống hết luôn.

Đặt chén canh xuống, anh lạnh lùng nói: "Cơm cũng ăn, canh cũng đã uống xong, cô nên về đi."

“Vậy được rồi." Mục đích hôm nay đã đạt được, Đào Tửu thấy kết quả rất tốt.

Dọn dẹp chén dĩa vào túi giữ nhiệt, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang xem điện thoại di động, rất không nỡ mà nói: "Anh phải ăn cơm tối đúng giờ nha, ngày mai em lại gặp anh.” Tần Dục nghe vậy, cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ lãnh đạm "Ừ" một tiếng.

... Hừ, đúng là cẩu nam nhân!

Đào Tửu đưa tay mở cửa, vừa đi được hai bước gặp Tiểu Lý, thấy anh ta ôm một bó hoa đang đi về phía văn phòng Tần Dục.

"Lục tiểu thư, cô chuẩn bị về nhà à?"

"Ừm." Đào Tửu cười đáp, nhìn thoáng qua bó hoa trong tay anh ta, biết rõ còn hỏi: "Đây là hoa cho ai?"

“À, lễ tân nói là cửa hàng hoa đưa tới, nghe nói là đưa cho Tần tổng."

Cô gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, đưa nó cho tôi."

Hả? Chẳng lẽ Lục tiểu thư nghe nói có người tặng hoa cho Tần tổng, cho nên ghen tuông, muốn đem hoa bỏ đi.

Trong lúc Tiểu Lý đang bổ não, Đào Tửu cười tiếp tục nói: "Hoa này tôi mới vừa đặt, bây giờ tôi còn ở đây, vậy tôi tự mình đưa là được rồi.”

......!!!

Tiểu Lý cảm thấy, hôm nay mình ăn một quả dưa lớn, còn bị rắc thức ăn cho chó.

"Ồ... Được rồi, được rồi." Đưa hoa cho Đào Tửu, đầu óc của anh ta còn choáng váng,

Anh ta vừa định thần lại, Đào Tửu đã đi vào và đóng cửa lại rồi.

Ôi, ôi! Sớm biết anh ta nên đi sớm thêm một chút, không chừng còn ăn thêm cẩu lương tại chỗ nữa.

Ôi, ôi! Muốn nhìn phản ứng của Tần tổng.

Mà trong phòng làm việc của Tần Dục, nhìn Đào Tử mới rời đi còn quay lại, Tần Dục nhíu mày.

"Sao cô lại quay lại ?" Còn ôm bó hoa hồng đỏ lớn như vậy, không phải là người của công ty anh tặng chứ?

Anh biết, tuy Lục Minh Phỉ tính tình không tốt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa gia thế của cô rất tốt, ở bên ngoài duy trì hình tượng thiếu nữ cao quý, có người la liếʍ cô không phải là chuyện lạ gì.

"Món canh này rất ngon, đối với loại người thường xuyên thức khuya như anh, rất bổ dưỡng, anh nếm thử đi ~"

Lúc cô cười, ánh mắt híp lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, rất ngọt ngào động lòng người.

Có lẽ do hôm nay cô quá dịu dàng, Tần Dục không tránh vẻ mặt tươi cười của cô.

Anh đưa tay nhận chén canh, trực tiếp uống hết luôn.

Đặt chén canh xuống, anh lạnh lùng nói: "Cơm cũng ăn, canh cũng đã uống xong, cô nên về đi."

“Vậy được rồi." Mục đích hôm nay đã đạt được, Đào Tửu thấy kết quả rất tốt.

Dọn dẹp chén dĩa vào túi giữ nhiệt, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang xem điện thoại di động, rất không nỡ mà nói: "Anh phải ăn cơm tối đúng giờ nha, ngày mai em lại gặp anh.” Tần Dục nghe vậy, cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ lãnh đạm "Ừ" một tiếng.

... Hừ, đúng là cẩu nam nhân!

Đào Tửu đưa tay mở cửa, vừa đi được hai bước gặp Tiểu Lý, thấy anh ta ôm một bó hoa đang đi về phía văn phòng Tần Dục.

"Lục tiểu thư, cô chuẩn bị về nhà à?"

"Ừm." Đào Tửu cười đáp, nhìn thoáng qua bó hoa trong tay anh ta, biết rõ còn hỏi: "Đây là hoa cho ai?"

“À, lễ tân nói là cửa hàng hoa đưa tới, nghe nói là đưa cho Tần tổng."

Cô gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, đưa nó cho tôi."

Hả? Chẳng lẽ Lục tiểu thư nghe nói có người tặng hoa cho Tần tổng, cho nên ghen tuông, muốn đem hoa bỏ đi.

Trong lúc Tiểu Lý đang bổ não, Đào Tửu cười tiếp tục nói: "Hoa này tôi mới vừa đặt, bây giờ tôi còn ở đây, vậy tôi tự mình đưa là được rồi.”

......!!!

Tiểu Lý cảm thấy, hôm nay mình ăn một quả dưa lớn, còn bị rắc thức ăn cho chó.

"Ồ... Được rồi, được rồi." Đưa hoa cho Đào Tửu, đầu óc của anh ta còn choáng váng,

Anh ta vừa định thần lại, Đào Tửu đã đi vào và đóng cửa lại rồi.

Ôi, ôi! Sớm biết anh ta nên đi sớm thêm một chút, không chừng còn ăn thêm cẩu lương tại chỗ nữa.

Ôi, ôi! Muốn nhìn phản ứng của Tần tổng.

Mà trong phòng làm việc của Tần Dục, nhìn Đào Tử mới rời đi còn quay lại, Tần Dục nhíu mày.

"Sao cô lại quay lại ?" Còn ôm bó hoa hồng đỏ lớn như vậy, không phải là người của công ty anh tặng chứ?

Anh biết, tuy Lục Minh Phỉ tính tình không tốt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa gia thế của cô rất tốt, ở bên ngoài duy trì hình tượng thiếu nữ cao quý, có người la liếʍ cô không phải là chuyện lạ gì.

Nhưng... Nhân viên công ty anh chẳng lẽ không biết, cô là vị hôn thê của anh sao, ở trong công ty dám trắng trợn tặng hoa cho cô như vậy, có phải không để anh vào mắt hay không?

Tần Dục vừa nghĩ như vậy, Đào Tửu liền nói.

"Nè, em đặt cho anh một bó hoa tươi, mới vừa gửi đến, em tự mình đem lên cho anh."

"..."

Nhìn bó hoa hồng đỏ rực rỡ kia, Tần Dục cảm thấy mí mắt mình đang co rút lại.

"Cô tặng hoa cho tôi?" Anh hoang mang không dám tin.

"Đúng vậy, anh xem hoa hồng đỏ này làm anh nổi bật đúng không?"

Hoa phù hợp với anh ??? Anh là một người đàn ông, không ngờ cô còn nói hoa hồng đỏ làm anh nổi bật ?

Tần Dục cảm thấy, Lục Minh Phỉ cố ý, cố ý muốn chọc giận anh.

Không đợi anh tức giận, Đào Tửu đã đem bó hoa kia nhét vào ngực anh.

"Hơn nữa hoa hồng đỏ nhìn rất mãnh liệt rực cháy, giống như tình cảm trong trái tim em đối với anh, nhiệt tình như lửa, chẳng phải rất ý nghĩa sao."

Những lời này của cô vừa nói ra, trong lòng Tần Dục vừa mới tức giận, nhất thời bị dập tắt hơn phân nửa.

Nhiệt tình như lửa? Đây có thực sự là trái tim của cô dành cho anh?

Kỳ lạ, anh trước giờ vẫn không hề quan tâm đến phụ nữ, không biết hôm nay vì sao anh đối mặt với Lục Minh Phỉ, anh không chút nào chán ghét

Nhìn anh nhíu mày rồi thả lỏng lại nhíu mày, trong lòng Đào Tửu cười thầm.

Ha ha ha chắc bị cô làm cho bất ngờ, tiểu tiên nữ như cô đây, trêu chọc đàn ông chính là nghề của cô, ha ha ha!!!

Nghĩ tới đây, cô dứt khoát cười xấu xa, mạnh mẽ kề sát vào bên tai anh.

"Anh có biết ý nghĩa hoa hồng là gì không?"

Tần Dục chưa kịp phản ứng, chóp mũi ngửi thấy được hương thơm nhẹ nhàng trên người cô gái, còn có bên tai, hơi thở thơm ngát dịu dàng….

Anh theo bản năng đưa tay ra, muốn đẩy cô ra.

Đào Tửu làm sao có thể cho anh cơ hội này.

Anh chưa kịp đυ.ng tay cô, cô đã nói xong câu tiếp theo, liền lập tức đứng dậy.

"Em lúc nào cũng yêu anh."

Bên tai Tần Dục quanh quẩn lời nói vừa rồi của cô, đó là thông điệp của hoa hồng đỏ, nhưng anh luôn cảm thấy, không chỉ vì thông điệp… Giọng nói của cô ấy quá lưu luyến...

Nhưng... anh nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, cười rất sáng lạn, ánh mắt trong suốt quá mức, không có thẹn thùng hay quyến rũ, không giống như anh nghĩ.

Không biết tại sao, trong lòng anh có lẽ chịu không nổi.

Anh nghĩ, là bởi vì Lục Minh Phỉ trong trí nhớ của anh khác quá nhiều, khiến anh nhất thời không quen.

Hơn nữa, người phụ nữ chết tiệt này, lại dám lại gần anh nói những lời như vậy.

Rõ ràng là muốn quyến rũ anh, anh sẽ không ngu để cô thực hiện ý đồ được.

Vì thế anh đem bó hoa hồng kia, ném lên bàn trà, biểu tình thập phần chán ghét.

"Cô không có việc gì tặng hoa cho tôi làm gì, tôi cũng không phải phụ nữ, thích những thứ hào nhoáng bên ngoài."

"Hả? Anh không thích sao?" Đào Tửu có chút kinh ngạc.

Cô giải thích: "Em thấy các cặp vợ chồng khác hay tặng hoa cho nhau, không chỉ có hoa mà còn các món khác nữa, nên em nghĩ chúng ta không nên tụt hậu như vậy. Đó giống như một nghi thức. Mặc dù anh không gửi hoa của em, nhưng em vẫn sẽ luôn gửi hoa cho anh.”

... Tần Dục nghe vậy, nhíu mày, quả thật anh chưa từng tặng hoa cho cô.

Anh nghĩ đến ba mẹ anh, hình như mỗi tuần ba anh đều chuẩn bị quà tặng nhỏ cho mẹ anh, có đôi khi là hoa, có đôi khi là trang sức...

Nhưng anh nghĩ, ba mẹ anh yêu nhau thật lòng, đương nhiên cần phải tốn tâm tư, mà anh và Lục Minh Phỉ không giống như vậy, nhưng anh đã đưa thẻ cho cô rồi mà, chẳng lẽ tự quẹt không được sao?

Nhưng bằng cách nào đó, hôm nay nghe cô nói như vậy, có lẽ bản thân anh thực sự có lẽ vô tâm. Không lẽ vì như vậy, nên cô mới phản bội anh. Ngay khi Tần Dục hoài nghi, Đào Tửu cười tủm tỉm nói: "À vậy nếu anh đã không thích hoa, vậy lần sau em tặng anh cái khác là được rồi." Cô cũng không bối rối, dù sao dỗ dành người khác mà, phải có kiên nhẫn.

“Hiện giờ anh có đặc biệt thích cài gì không, nói cho em biết em nhất định mua tặng anh!”

Thấy cô thề son sắt, chỉ thiếu hành động vỗ ngực cam đoan, Tần Dục càng chau mày lại.

"Không cần." Anh lạnh lùng từ chối” "Tôi không cần món quà gì hết."

“...... Má nó, đúng cẩu nam nhân! Hãy nhìn cách anh ta đối xử với cô đi!!” Đào Tửu kìm nén cơn giận dữ, nói lớn.

"Nhưng món quà em tặng cho anh làm sao đây?" Cô nhíu mày, bộ dạng khó xử.

Không đợi Tần Dục trả lời, cô dường như nghĩ đến cái gì đó, trên mặt lại xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

"Như vậy đi, sau này em vẫn đưa quà tới cho anh, nếu như anh không thích thì nói cho em biết, không chừng một ngày nào đó anh sẽ thích sao?”

"Về phần những thứ anh không thích, vậy anh cho người xử lý hay vứt đi là được."

"Anh không cần lo lắng em sẽ buồn hay đau khổ, vì những thứ anh không thích, cũng ở trong mắt em cũng không có giá trị, em chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."

"..."

Tần Dục cảm thấy, Lục Minh Phỉ lúc này, không giống tiểu công chúa tùy hứng vô lý kia, hay là người phụ nữ ác độc đâm sau lưng anh.

Hình ảnh đảo ngược là... Một vị hôn quân.

Một hôn quân giống như Chu U Vương*, vì trò chơi mà cười đùa, đùa giỡn chư hầu...

*Chu U Vương là một nhân vật huyền thoại trong lịch sử và văn hóa Trung Quốc, được xem là vị vua sáng lập ra nhà Chu trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.

Và anh chính là… sủng phi của cô?