Chương 17: Tổng tài thật cao tay (16)

Hiện tại ở Diệp gia, mọi người đã sớm bồn chồn không yên.

Lòng mẹ Diệp nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, đi tới đi lui: ""Sao con bé còn chưa về nữa?" Thần sắc lo lắng hoang mang.

Tuy ba Diệp cũng rất lo lắng cho con gái nhà mình, nhưng ông vẫn tương đối trấn định, nhẹ giọng trấn an: ""Bà bình tĩnh một chút, nói không chừng lát nữa nó sẽ về.""

Mẹ Diệp vừa trông ngóng nhìn ra cửa, vừa sốt ruột nói: ""Sao tôi có thể bình tĩnh được, ông cũng biết Tiểu Yên xưa nay luôn hiếu thuận và hiểu chuyện, nó chưa bao giờ khiến chúng ta lo lắng hay bận tâm, lần này lại mất tích một ngày còn không để lại lời nhắn nào, chắc chắn con bé đã xảy ra chuyện gì rồi."" Càng nói, bà càng lo sợ bất an.

Ba Diệp trầm mặt, không phản bác lại được, bởi vì bà nói đúng.

Tiểu Yên nhà bọn họ từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau khi lớn lên thì không cần phải nói, cô chưa bao giờ khiến bọn họ buồn lòng vì bất cứ việc gì.

Diệp Tiêu Nam ngồi một bên im lặng nãy giờ, cất tiếng giọng khàn khàn nói: ""Là do con không tốt, nếu con chú ý tới em ấy nhiều hơn thì đã không xảy ra chuyện này."" Anh hơi cúi đầu, trong lòng tự trách và hối hận.

Nếu không phải anh quá chú tâm vào công việc thì cũng không đến nỗi, em gái biến mất mà không hay biết gì.

Sắc mặt anh phờ phạc, quanh mắt cũng có quầng thâm, trên người còn mặc bộ vest dự tiệc hôm qua vẫn chưa thay.

Thấy con trai mình như vậy, ba mẹ Diệp rất đau lòng.

Ba Diệp bất đắc dĩ nói: ""A Nam, đây cũng không phải lỗi của con, con không cần tự trách.""

Vẻ mặt mẹ Diệp không đành lòng nói: ""Đúng vậy, con đã buôn ba một đêm rồi, chắc là rất mệt mỏi, con cứ lên phòng nghỉ ngơi trước, khi nào Tiểu Yên về mẹ sẽ gọi con.""

Diệp Tiêu Nam lắc đầu, kiên quyết nói: ""Con muốn chờ em ấy về cùng với ba mẹ.""

Ba mẹ Diệp nhìn nhau, trong lòng thở dài, không tiếp tục khuyên nữa.

Hai anh em nhà này có điểm rất giống nhau, cố chấp cứng đầu, một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trong lúc ba người sắp không chờ nổi nữa, định báo cảnh sát thì một người hầu chạy vào vui vẻ thông báo.

""Gia chủ, phu nhân, đại thiếu gia! Tiểu thư về rồi.""

Ba người lập tức vội vàng đi ra cửa, khi thấy Diệp Nam Yên bình yên vô sự đứng trước mắt họ, tâm đang treo lên từ hôm qua tới giờ của ba người cuối cùng cũng hạ xuống.

Mẹ Diệp nhanh chân bước tới, câu đầu tiên không phải trách mắng, mà là ôm Diệp Nam Yên vào lòng: ""Tốt quá, Tiểu Yên con về rồi."" Dứt lời liền buông tay ra, nhìn cô từ trên xuống dưới: ""Con có sao không?"

Diệp Nam Yên nhẹ lắc đầu: ""Mẹ, con không sao?"

Hai mẹ con vừa nói vừa đi vào nhà, ba con Diệp Tiêu Nam cũng đi vào theo.

Thấy cô thật sự không có việc gì, mẹ Diệp thở phào một cái rồi vội hỏi: ""Tiểu Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm qua con đột nhiên rời đi lại không nói một lời thế?"

Hai ba con Diệp Tiêu Nam cũng nhìn Diệp Nam Yên, chờ cô giải thích.

Ánh mắt Diệp Nam Yên có chút tránh né, cô ngập ngừng giải thích: ""Tối...tối qua Ninh Ninh xảy ra chuyện, nên con mới vội vàng rời đi, không kịp báo với anh trai, trùng hợp là di động lại hết pin không thể gọi về nhà được."" Nói đến đây, cô cúi đầu tràn đầy áy náy nói: ""Là con không tốt, đã khiến mọi người lo lắng.""

Mẹ Diệp dịu dàng an ủi: ""Mọi người không trách con, con không sao là tốt rồi.""

Thật ra, trong lời nói của cô lộ ra rất nhiều sơ hở.

Mẹ Diệp lo lắng cho con gái, bị làm cho rối loạn nên không để ý nhiều, nhưng ba con Diệp Tiêu Nam lại khác.

Hai người tâm tư nhạy bén, lập tức phát hiện ra.

Cô đang nói dối!

Nếu di động hết pin thì có thể mượn di động của Nhạc Ninh hoặc người khác, để gọi về nhà thông báo một tiếng, dù gì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Với lại, Diệp Tiêu Nam tối qua đã sớm gọi đến Nhạc gia, được cho biết rằng, Nhạc Ninh đã đi thành phố H cùng ba mình vào ngày hôm qua.

Vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Tuy nhiên, nếu cô đã lựa chọn nói dối, tức là không muốn đề cập về chuyện xảy ra tối qua, đã thế hai người cũng không gặng hỏi, để khiến cô khó xử.

Chỉ cần cô bình an chở về thì những chuyện khác điều không quan trọng.

Ba Diệp nhìn dáng vẻ lảng tránh của con gái, cười lên tiếng giúp cô giải vây: ""Từ tối qua tới giờ, chắc Tiểu Yên nhà ta vẫn chưa ăn gì phải không, mẹ con đã kêu người chuẩn bị một bàn thức ăn, chờ con về cùng ăn đấy."" Ông nháy mắt ra hiệu với con trai.

Diệp Tiêu Nam hiểu ý, lập tức nói: ""Đúng vậy, bây giờ anh cũng rất đói, chúng ta mau vào nhà thôi.""

Mẹ Diệp nghe vậy, phản ứng lại vỗ trán một cái: ""Sao mẹ lại quên mất chuyện này nhỉ, nào Tiểu Yên chúng ta mau vào trong, A Nam con cũng đi tắm rửa sạch sẽ đi, rồi xuống dùng bữa.""

Diệp Tiêu Nam gật đầu: ""Vâng."" Dứt lời, nhanh chân lên phòng.

Thấy mọi người không có ý định truy hỏi đến cùng, Diệp Nam Yên thở phào nhẹ nhõm.

Tập Đoàn Từ Thị.

Trên tầng cao nhất, văn phòng CEO.

Trong phòng áp xuất vô cùng thấp, bầu không khí áp lực và ngột ngạt.

Từ Khanh Liệt sắc mặt âm trầm, ngồi trước bàn làm việc.

Trợ lý đứng một bên sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nhìn hắn.

Không biết đã xảy ra chuyện gì? Tâm trạng của Từ tổng từ hôm qua tới giờ vô cùng kém, vẻ mặt lúc nào cũng giống như muốn ăn thịt người, dọa đám nhân viên bọn họ sợ chết khϊếp, trong tập đoàn giờ ai cũng sợ chọc giận ác ma này.

Không biết qua bao lâu, Từ Khanh Liệt bất thình lình lên tiếng: ""Nếu tôi nhớ không lầm thì công ty FA muốn hợp tác với tập đoàn chúng ta đúng không?"

Trợ lý bị câu bất thình lình này dọa suýt nhảy dựng, cũng may anh ta phản ứng nhanh, lập tức trả lời: ""Đúng là có chuyện này thưa Từ tổng, có điều ngài đã từ chối, ngài nói điều kiện của bên phía họ đưa ra quá kém, không xứng hợp tác với tập đoàn chúng ta."" Dừng một chút, anh ta bồi thêm một câu: "" Nên bây giờ bọn họ đang cùng tập đoàn Hàn Thị bàn việc hợp tác."" Chỉ là giọng nói càng ngày càng nhỏ dần, vì anh ta thấy sắc mặt tổng tài nhà mình, càng lúc càng thêm âm trầm.

Từ Khanh Liệt lạnh giọng phân phó: "Cậu đi thông báo cho bên công ty FA, rằng tập đoàn Từ thị sẽ đồng ý hợp tác."" Hắn nhếch mép nói tiếp:"" Với điều kiện, bọn họ phải ngay lập tức, chấm dứt việc hợp tác với Tập Đoàn Hàn Thị.""

Trợ lý sững sờ kinh ngạc.

Anh ta có nghe qua người đang nắm giữ chức vụ CEO là đại tiểu thư Hàn gia, trong vòng 2 tháng cô ấy đã khiến tập đoàn phát triển vô cùng mạnh mẽ, có dấu hiệu vượt qua Tạ Thị, người có năng lực như vậy chắc chắn không đơn giản.

Nếu có thể hợp tác với tập đoàn Hàn Thị, sẽ khiến tập đoàn Từ Thị càng thêm lớn mạnh trên thị trường kinh doanh.

Nhưng bây giờ anh ta lại nghe được, Từ tổng muốn dành mối hợp tác của Hàn thị, đây rõ ràng là đang khıêυ khí©h.

Bây giờ nói gì tới hợp tác, không trở thành đối thủ là may lắm rồi.

Anh ta muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Từ Khanh Liệt, lời tới bên miệng đành cứng rắn nuốt xuống.

Thân là cấp dưới lại muốn xen vào quyết định của sếp, đây là chê mạng mình quá dài sao.

Anh ta đành nhận mệnh, định ra khỏi phòng, đi làm việc được giao phó, có điều chưa đi được vài bước, lại nghe Từ Khanh Liệt nói: ""Từ nay về sau, bất kể là dự án hoặc có người hợp tác với Hàn Thị thì cậu phải dùng mọi cách để ngán chân cho tôi.""

Tâm trợ lý triệt để tuyệt vọng.

Đây là muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?

Mới có một ngày thôi, Hàn tổng rốt cuộc cô đã đắc tội gì với tên ác ma này vậy?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: ""Vâng Từ tổng.""

""Còn một chuyện nữa."" Nói tới đây sắc mặt từ Khanh Liệt càng thêm lạnh lẽo, hắn nói: "" Cậu cho người trà trộn vào Hàn Thị, dù có làm cách gì cũng phải lấy được một đoạn video cho tôi.""

Trong lòng trợ lý càng thêm kinh ngạc và hiếu kỳ.

Chẳng lẽ việc Từ tổng muốn đối phó với Hàn Thị, là vì đoạn video này sao?

Mặc dù rất tò mò, anh ta cũng không dám hỏi, chỉ nói: ""Tôi hiểu rồi Từ tổng."" Liền ra khỏi phòng.

Từ Khanh Liệt gõ gõ ngón tay, nở nụ cười âm lãnh: ""Hàn Dao, cô đã dám uy hϊếp tôi như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt, người đối đầu với Từ Khanh Liệt tôi, chưa bao giờ có kết cục tốt.""