Chương 6: Tổng tài thật cao tay (5)

2 tháng sau.

Trước cửa tại một quán Cafe nào đó, khách ra vào tấp nập.

Trong số người đi vào có một cô gái ăn mặc và có khí chất khác biệt bước vào.

Sau khi đi vào, cô gái loay hoay nhìn xung quanh giống như đang tìm ai đó.

Đột nhiên một giọng nói hào sảng, dễ nghe chuyền đến.

"Tiểu Yên, bên này nè."

Diệp Nam Yên xoay qua nhìn, thấy cách đó một dãy bàn, một cô gái ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cười cười vẫy tay với cô.

Cô gái khoảng tầm 24 tuổi, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt nâu lấp lánh sáng ngời, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, mái tóc đen mềm mại buộc sau gáy.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với quần jean đen, đơn giản mà tràn ngập năng lượng, cả người cô toả ra khí chất hoạt bát, hào sảng.

Diệp Nam Yên mỉm cười đi đến chỗ cô gái, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Ninh Ninh, cậu hẹn mình ra đây, có chuyện gì vậy?" Diệp Nam Yên cười hỏi.

Thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa, khiến người nghe ngay lập tức có thiện cảm.

Nhạc Ninh mở miệng oán trách: "Có chuyện thì mới được hẹn cậu ra gặp mặt được à."

Diệp Nam Yên hơi sửng sốt, ngay sau cười nói: "Tất nhiên là không rồi, cậu muốn hẹn mình lúc nào cũng được."

Nhạc Ninh nhướn mày, nhếch khoé môi trào phúng: "Vậy trong thời gian 2 tháng mình hẹn cậu mấy lần sao không tới."

Diệp Nam Yên cứng họng.

Nhạc Ninh đột nhiên híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Nam Yên, khiến cô có chút mất tự nhiên.

"Cậu làm gì mà nhìn mình như thế?" Diệp Nam Yên cong khóe miệng.

Nhạc Ninh nói thẳng: "Cậu có chuyện giấu mình!"

Nụ cười trên mặt Diệp Nam Yên thoáng cứng đờ một chút, ngay sau đó rất nhanh cô cầm ly nước lên uống vờ một bộ dạng như không có gì.

"Cậu nói gì vậy, mình làm gì có chuyện giấu cậu chứ." Diệp Nam Yên hơi nghiên đầu, bày ra biểu cảm khó hiểu.

Dù gì cũng là bạn thân nhiều năm, Nhạc Ninh đã sớm tinh mắt nhìn ra tia mất tự nhiên trong hành động của Diệp Nam Yên nên không bị biểu cảm này của cô ấy lừa gạt.

"Trong 2 tháng này, mình có cảm giác tâm trạng cậu có vẻ không tốt, những lần hẹn cậu ra ngoài cũng vậy, trong cậu rất khó chịu, mặc dù cậu che giấu rất tốt, nhưng mình cũng không mù mà nhìn không ra." Lời nói thẳng thắn đến mức, khiến Diệp Nam Yên á khẩu, không thể phản bác.

Nhìn thấy Diệp Nam Yên im lặng, không có ý định nói, Nhạc Ninh trong lòng không khỏi than một tiếng.

Người bạn này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là có chuyện gì cũng giấu trong lòng chưa bao giờ chia sẻ với cô, nhìn hai người trông có vẻ thân thiết như chị em, nhưng thực tế lại có một tần xa cách.

Nhớ lại khi còn học cấp hai, tính khí của cô còn rất kiêu ngạo và thẳng thắng quá mức khiến người không ưa nổi, lại có rất nhiều người muốn làm bạn với cô, cô còn ngây thơ nghĩ rằng bọn họ thật sự thích mình, nhưng tới khi gia tộc cô gặp khó khăn có nguy cơ bị phá sản thì bọn họ lập tức trở mặt còn châm chọc nói xấu cô đủ thứ.

Cô mới nhận ra bọn họ chơi thân với cô, cũng chỉ vì thân phận đại tiểu thư Nhạc gia, cũng là một trong những gia tộc lớn ở nước S mà thôi.

Duy nhất chỉ một người thật lòng làm bạn với cô, không để ý xuất thân.

Chính là cô gái trước mặt, Diệp Nam Yên.

Cho đến khi gia tộc cô trở lại ổn định, những người từng châm chọc chán ghét cô quay lại xin lỗi, nói bản thân nhất thời hồ đồ, tỏ ý muốn trở lại làm bạn với cô.

Nhưng cô sớm nhìn thấu bọn họ, nên đã dứt khoát đoạn tuyệt với họ, cô cũng bắt đầu chán ghét những cậu ấm con nhà giàu kiêu ngạo ngang ngược và những người miệng chỉ toàn lời dối trá kia.

Cô chỉ đồng ý làm bạn với một mình Tiểu Yên, kể từ đó hai người trở thành bạn thân như hình với bóng đến khi tốt nghiệp đại học.

Suốt thời gian tiếp xúc cô mới phát hiện, cô gái Diệp Nam Yên này bên ngoài đối với ai cũng ôn hòa cười, lễ độ và dễ gần. Thực tế cô ấy lại là người khó gần, cô ấy luôn tạo cho mình một lớp phòng hộ ngăn cách với người khác nên dù là bạn thân nhiều năm, cô cũng chỉ biết gia tộc của cô ấy thuộc tầng lớp không cao không thấp và một chút thông tin của gia đình cô ấy.

Còn những thứ khác liên quan tới cô ấy, cô cũng không hiểu biết được bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, Nhạc Ninh nặng nề liếc nhìn Diệp Nam Yên một cái.

"Cậu có xem mình là bạn không?" Ngữ khí truy vấn mang theo tia không vui.

Diệp Nam Yên nghe vậy, có chút cuống quýt, vội vàng nói: "Cậu nói bậy gì đó, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, điều này sẽ không thay đổi."

Nhạc Ninh lập tức truy hỏi: “Nếu đã là bạn thì cậu phải nói cho mình biết, rốt cuộc trong 2 tháng này, cậu đã gặp chuyện gì mà khiến tâm trạng cậu luôn không tốt.”

Diệp Nam Yên trầm mặt một chút, nhìn đến thái độ không nói, sẽ không bỏ qua của đối phương, thở dài một tiếng: "Được rồi, mình kể cho cậu nghe là được chứ gì, nhưng cậu phải hứa với mình là không được kích động làm chuyện thiếu suy nghĩ." Cô nhìn vẻ mặt nôn nóng của Nhạc Ninh, nhịn không được dặn dò thêm một câu.

Thực sự cô có chút đau đầu với tính khí của cô bạn thân này.

Cô còn nhớ rất rõ, lúc còn học cấp hai có rất nhiều người kinh thường gia thế của cô, nên không ít người bắt nạt cô, nhưng đều bị cô giải quyết dễ dàng.

Nhưng rắc rối là trong một lần, có nữ sinh hất nước vào người cô, cô không kịp đề phòng nên toàn thân ướt sũng, nữ sinh kia hất nước xong lập tức bỏ chạy.

Trùng hợp cảnh này lại bị Ninh Ninh bắt gặp được, cô ấy tức giận hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, cô vốn dĩ không có ý định nói sự thật, nên chỉ cười nói là bạn bè đùa giỡn với nhau mà thôi.

Hiển nhiên Nhạc Ninh không tin, hỏi mãi thấy cô không nói, cô ấy cũng không hỏi nữa mà trầm mặt, cứ nghĩ chuyện này cứ vậy là xong.

Nhưng ngày hôm sau, không biết Nhạc Ninh nghe từ đâu mà biết cô ở trường luôn bị người khác bắt nạt, thế là cô ấy nổi giận đùng đùng tìm tới lớp của các nữ sinh kia.

Đánh cho bọn họ một trận đến mức nhập viện.

Đúng vậy, là đánh cho một trận, đừng nghĩ Nhạc Ninh là thiên kim thế gia mà lầm cô ấy mềm mại yếu đuối giống những thiên kim tiểu thư kia, trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Sau vụ việc đó xảy ra, ở trường cũng ít người tới trêu chọc đến cô, nhưng gia đình cô cũng gặp không ít rắc rối với gia đình của những nữ sinh nhập viện kia.

Mặc dù việc gia đình cô gặp rắc rối có liên quan đến Ninh Ninh, dù thế cô không hề nghĩ oán trách cô ấy, mà ngược lại rất cảm kích cô ấy, vì cô ấy đã ra mặt giúp cô

Tuy nhiên với tính khí một lời không hợp liền có thể cầm dao chém người, không nghĩ tới hậu quả này của cô ấy, khiến cô khá lo lắng có ngày cô ấy sẽ chịu thiệt thòi.

Nghĩ tới đây đôi mắt Diệp Nam Yên hiện lên tia sầu lo.

Nghe lời dặn dò của cô, Nhạc Ninh nhất thời ngây ra, không khỏi suy nghĩ.

Chuyện gì mà có thể khiến cô tức giận đến mức làm chuyện thiếu suy nghĩ nhỉ?

Mặc dù lòng nghĩ như vậy nhưng Nhạc Ninh vẫn gật đầu đồng ý: "Được."

Diệp Nam Yên thấy thái độ Nhạc Ninh chắc chắn như vậy, cũng yên tâm một chút, nhẹ giọng trần thuật lại: "2 tháng trước mình đã gặp được...."

Cô bắt đầu kể lại, sự việc lần đầu gặp mặt giữa cô và CEO của tập đoàn Từ gia, rồi những lần gặp mặt trùng hợp không mấy vui vẻ gì của hai người, có thể nói là gay gắt.

Sau đó, anh ta ngỏ lời muốn cô làm bạn gái của anh ta.

Nhạc Ninh nghe đến đây, vẻ mặt khó tin hỏi lại. "Anh ta muốn cậu làm bạn gái của anh ta à, không lầm chứ."

Câu hỏi này thật ra cũng không có ý gì, đơn thuần chỉ là có chút khó tin mà thôi

Ai mà không biết Từ Khanh Liệt người này có tiếng là người lạnh lùng tàn nhẫn còn chán ghét phụ nữ tới gần, có rất nhiều người phụ nữ có ý định trèo lên giường hắn, nhưng đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Bây giờ, hắn lại chủ động ngỏ lời với Diệp Nam Yên, muốn cô làm bạn gái của hắn, đều này không khiến người ta bất ngờ và khó tin sao.

Nếu chuyện này để các thiên kim trong giới thượng lưu biết được, Diệp Nam Yên không bị bọn họ ghi thù mới là lạ.

Diệp Nam Yên nghe Nhạc Ninh hỏi vậy cũng không giận chỉ: “Ừm.” Một tiếng, thật ra lúc cô nghe hắn nói cũng rất khó tin.

Chung quy những lần hai người gặp mặt đều không tốt đẹp gì, nói chuyện cũng không quá mười câu, nếu nói anh ta có tình cảm với cô, cô tuyệt đối không tin.

Nhạc Ninh chỉ bất ngờ một chút, cô rất nhanh liền chấp nhận được.

Ai bảo bạn thân của cô quá tốt đẹp, khiến người khác yêu thích cũng không có gì lạ.

Trong lòng Nhạc Ninh ẩn ẩn có suy đoán, nhưng vẫn hỏi."Cậu đã trả lời thế nào?"

Quả nhiên Diệp Nam Yên hơi rũ mắt, bình tĩnh đáp: "Mình đã từ chối."

Nhạc Ninh cũng không quá bất ngờ với câu trả lời này, vì cô biết cô bạn thân này của cô, không giống những thiên kim tiểu thư kia.

"Sau đó thì thế nào?" Nhạc Ninh hỏi tiếp.

"Sau đó thì..."Diệp Yên tiếp tục kể, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.

Sau khi bị từ chối Từ Khanh Liệt tức giận bỏ đi, cũng bắt đầu từ hôm đó cô luôn gặp đủ thứ chuyện như gặp côn đồ, bị cướp, xe hư giữa đường...mỗi lần như vậy Từ Khanh Liệt luôn xuất hiện cứu giúp đúng lúc.

Cô cũng thay đổi cái nhìn với hắn, có điều một lần, hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng chuyện này cứ tiếp diễn suốt hai tuần cũng khiến cô bắt đầu nghi ngờ nên đã âm thầm chú ý đến Từ Khanh Liệt, cuối cùng cũng phát hiện được những chuyện xảy ra với cô đều là do hắn chủ mưu.

Nên thay đổi cái nhìn gì đó triệt để biến mất, tia hảo cảm ít ỏi cũng tan thành mây khói, cô dứt khoát cách xa hắn.

Nhưng dù vậy, mỗi lần ra ngoài cô luôn có cảm giác có người theo dõi, đi đến nơi nào hắn cũng xuất hiện, khiến cô khó chịu và phiền chán vô cùng, chỉ khi ở trong tập đoàn ba cô làm việc hay ở nhà thì hắn không xuất hiện thôi.

Nhưng cô cũng không thể ở trong tập đoàn suốt, vì vậy liền trốn ở trong nhà suốt 2 tháng không ra khỏi cửa nửa bước, đến nỗi cha mẹ và anh trai cũng lo lắng hỏi cô, cô lấy lí do muốn tạm thời ở nhà nghỉ ngơi để ứng phó.

Cha mẹ và anh trai thương yêu cô, cho nên cũng không hỏi nhiều, vì vậy những lần Nhạc Ninh hẹn cô ra ngoài, cô đều khéo từ chối, vì cô biết mỗi lần ra ngoài sẽ bị theo dõi và Từ Khanh Liệt cũng đồng thời xuất hiện. Nếu không phải lần này cô ấy nói không gặp không về thì cô đã không đến.

Nhạc Ninh nghe xong phẫn nộ ngập trời, cô đứng dậy đập bàn: "Hắn ta dám dùng những thủ đoạn hèn hạ này với cậu sao."

Tiếng của Nhạc Ninh khá lớn nên thu hút không ít người trong quán nhìn qua.

Diệp Nam Yên nhìn bọn họ, mỉm cười xin lỗi.

Thấy cô gái xinh đẹp như vậy xin lỗi bọn họ mặc dù có chút bất mãn, họ cũng không nói gì, huống hồ người vừa lớn tiếng cũng là một cô gái khá xinh đẹp.

Diệp Nam Yên thấy bọn họ không có ý trách cứ, thở phào một cái, cô xoay qua nhìn Nhạc Ninh, lại thấy cô ấy cầm túi xách lên, một bộ dáng hùng hổ doạ người.

Diệp Nam Yên vội vàng bắt lấy tay cô ấy: "Cậu tính đi đâu."

Nhạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất nhiên là đi xử lý tên CEO kia rồi, mình thật nhìn không ra mặt mũi đẹp trai, có gia thế và quyền lực như anh ta thế lại là người biếи ŧɦái điên rồ như vậy, mình mà không xử chết anh ta thì tên Nhạc Ninh này sẽ viết ngược lại." Dứt lời cô gỡ tay Diệp Nam Yên ra.

Nhưng Diệp Nam Yên nắm chặt không buông, cô xoa trán nói: "Chẳng phải cậu đã hứa với mình sẽ không kích động làm chuyện thiếu suy nghĩ rồi à."

"Nhưng mà..."Nhạc Ninh Ninh còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy mặt Diệp Nam Yên bắt đầu nghiêm lại, cô lập tức ngậm miệng lại, như bong bóng xì hơi ngồi lại ghế.

Cô biết vẻ mặt này của Tiểu Yên là dấu hiệu sắp tức giận, nếu cô còn cố chấp nói tiếp, khiến cô ấy tức giận thật, vậy thì rất khó làm cô ấy nguôi giận.

Nhưng mà cứ nghĩ đến việc tên khốn đó dùng thủ đoạn như vậy với bạn thân của cô, cô lại không khống chế được lửa giận trong lòng.

Diệp Nam Yên nhìn vẻ mặt không cam tâm của Nhạc Ninh, không khỏi thở dài một tiếng, cô làm sao không biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Còn nữa, cậu nghĩ với thận phận của cậu, sẽ đấu lại anh ta à." Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Nhạc Ninh á khẩu, không trả lời được.

Đúng vậy, mặc dù Nhạc gia có địa vị không nhỏ ở nước S, có điều so với Từ gia, gia tộc đứng đầu, nắm gần hầu hết mạch kinh tế ở nước S thì không đáng là gì.

"Còn cậu thì sao, loại người như anh ta nhất định sẽ không từ bỏ." Nhạc Ninh vừa không biết làm sao, vừa lo lắng nói.

Diệp Nam Yên bình tĩnh nói: "Cậu yên tâm, hiện tại anh ta đang hứng thú với mình, do mình từ chối nên anh ta mới dùng thủ đoạn như vậy để chinh phục mình, tạm thời sẽ không làm hại đến mình, mình sẽ nghĩ cách giải quyết." Nói xong, nhẹ nhàng vỗ lên tay Nhạc Ninh.

Nhạc Ninh nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút an tâm đồng thời dâng lên tia thán phục.

Nếu là cô gái bình thường gặp phải chuyện nguy hiểm lại có một người xuất hiện đúng lúc rồi ra tay cứu giúp nhiều lần như vậy đã sớm đổ gục mà yêu thích anh ta rồi, ngay cả bản thân cô còn không dám chắc sẽ thoát được.

Ai như Tiểu Yên còn giữ vững lí trí, để ý sự khác thường trong đó, mà đi điều tra chứ.

Chắc cái tên đó còn chưa biết, Tiểu Yên đã phát hiện ra đi, những chiêu mà anh ta cố ý sắp xếp dùng trên người cô ấy lại không có tác dụng gì, ngược lại còn bị phát hiện, công sức coi như thành công dã tràng.

Nhạc Ninh âm thầm cười nhạo.

"Được rồi, nếu cậu có chuyện gì phải nói với mình, mình sẽ tận lực giúp cậu." Nhạc Ninh Ninh chắc chắn nói.

Diệp Nam Yên mỉm cười nói: “Ừ, mình biết rồi.”

Nhạc Ninh nghe thấy câu này, khoé môi không khỏi giật giật.

Lại là câu này, cô biết Tiểu Yên đây là trả lời có lệ với mình thôi, mỗi lần cô ấy thật sự gặp chuyện gì, cũng không nhờ cô giúp đỡ, giống như lần này cũng vậy, nếu cô không ép cô ấy, đời nào cô ấy sẽ nói ra chứ.

Chờ cô ấy nhờ giúp đỡ, chi bằng tự mình động thủ, mặc dù Nhạc gia không đấu lại Từ gia, nhưng mà gây chút trở ngại thì có thể, biết đâu gặp chút phiền phức, anh ta sẽ ít làm phiền Tiểu Yên hơn.

Nhạc Ninh trong lòng hạ quyết tâm.

Diệp Nam Yên nhìn thấy vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên kiên định, không khỏi nghi ngờ: "Cậu đang nghĩ gì đó?"

Cô ấy sẽ không định làm gì sau lưng cô đấy chứ.

Nhạc Ninh giật mình, vội cười nói: "Mình chỉ nghĩ, nếu tên đó dám làm gì cậu, mình nhất định sẽ không tha cho hắn."

Thay vì nói không có gì khiến cô ấy nghi ngờ, tốt nhất nên nói nửa thật nửa giả, có vẻ đáng tin hơn một chút.

Diệp Nam Yên nhìn chằm chằm cô ấy một lúc: "Thật sự." Ngữ khí nửa tin nửa ngờ.

Sau lưng đổ hồ hôi lạnh nhưng Nhạc Ninh vẫn giữ được trấn định nói: "Tất nhiên." Đối diện với ánh mắt của Diệp Nam Yên, trong lòng cô có chút chột dạ.

Không ổn, Tiểu Yên rất thông minh nếu còn nói về vấn đề này chắc chắn sẽ bị cô ấy nhìn ra.

Trong đầu Nhạc Ninh Ninh lượn một vòng, linh quang chợt lóe, cô làm như lơ đãng nói: "Đúng rồi, khoảng thời gian này mình có chút bận, không đến nhà cậu được, bác trai bác gái và anh trai cậu vẫn khỏe chứ."

Cô biết Tiểu Yên rất quan tâm đến gia đình, nhắc đến bọn họ sẽ dời được sự chú ý của cô ấy.

Quả nhiên, Diệp Nam Yên hơi sửng sốt một chút liền trả lời: "Ba mẹ và anh trai mình rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, để vài hôm nữa mình đến thăm hai bác, mình nghe nói dạo này mẹ cậu đang sưu tầm tranh cổ à." Nhạc Ninh tiếp tục nói.

"Ừm." Diệp Nam Yên nở nụ cười ấm áp.

Thấy cô truy hỏi tới chủ đề hồi nãy nữa, Nhạc Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Vừa hay nhà mình cũng có vài bức tranh cổ, khi nào rảnh mình mang qua tặng mẹ cậu." Nhạc Ninh cười nói.

“Cảm ơn cậu, nếu mẹ mình biết được nhất định sẽ rất vui.” Diệp Nam Yên vui vẻ nói.

Nhạc Ninh nhìn nụ cười trên mặt Diệp Nam Yên không khỏi nghĩ.

Chỉ có lúc nhắc đến người thân của cô ấy, cô mới thấy được biểu cảm chân thật này, mà không phải một biểu tình ôn hòa, khách sáo thường ngày.

Hai người tiếp tục trò chuyện, Nhạc Ninh luôn dẫn dắt đủ loại đề tài khác nhau để dời đi sự chú ý của cô.

Nhạc Ninh đột nhiên nói: "Cậu có nghe nói về thiên kim Hàn gia không?"

Diệp Nam Yên hơi suy tư một chút rồi nói: "Ý cậu là vị tiểu thư tên Hàn Dao à, mình chỉ nghe nói cô ấy tính tình không tốt lắm, danh tiếng trong giới thượng lưu cũng rất xấu, mình cũng chưa bao giờ gặp cô ấy lần nào, cô ấy rất ít tham gia những buổi tiệc giao tiếp của giới thượng lưu." Cô cũng rất hiếu kỳ người trong lời đồn này, có dung mạo như thế nào, nhưng chưa có cơ hội.

Nhạc Ninh lắc đầu: "Vậy cậu chưa nghe chiến tích trong 2 tháng qua của cô ấy rồi." Ngữ khí mang theo tia phấn.

Trong mắt Diệp Nam Yên tràn ngập hiếu kỳ: "Chiến tích gì vậy?"

Trong 2 tháng này, cô chỉ ru rú trong nhà, nên cũng không biết chút thông tin gì từ bên ngoài, ngay cả cha mẹ và anh trai cũng chưa từng đề cập qua.

Nhạc Ninh chậm rãi kể lại, mọi chuyện mà cô biết được trong 2 tháng qua.

Diệp Nam Yên nghe xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhạc Ninh thấy biểu cảm trên mặt cô, cười một tiếng: "Lúc mình biết được cũng giống cậu hiện tại vậy. Ai cũng không ngờ rằng người mà đám thượng lưu đó châm chọc chỉ chích lại là một người vô cùng tài giỏi, chắc bây giờ bọn họ đang hối hận lắm nhỉ."Câu cuối tràn ngập chế nhạo.

Diệp Nam Yên không tỏ rõ ý kiến, trong lòng tràn ngập tò mò lẫn tia hứng thú với thiên kim Hàn gia này.

Thật muốn gặp cô ấy một lần!

Còn chuyện của Từ Khanh Liệt, đã sớm bị Diệp Nam Yên văng ra sau đầu.

Tập Đoàn Hàn Thị.

Trong phòng họp.

Vân Huyền nhìn thấy không ít người trong phòng họp thất thần, cô nhẹ gõ lên bàn một cái: "Có ý kiến?"

"Không có, không có." Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Ai dám có ý kiến chứ!

“Vậy thì cứ làm theo bản kế hoạch này.” Nói xong, Vân Huyền đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Thấy bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, mọi người trong phòng họp mới dám thở ra một hơi.

Một người nuốt nước bọt, ấp úng lên tiếng: "Cô gái này cũng quá đáng sợ rồi."

Mọi người gật đầu tán đồng.

Trong vòng 1 tháng cô ấy thật sự khiến tập đoàn thu được gấp ba lợi nhuận, bọn họ còn chưa phản ứng kịp, chuyện càng khiến họ khϊếp sợ hơn chính là trong vòng 2 tháng cô ấy đã khiến tập đoàn phát triển lên một tầng cao mới. Có dấu hiệu vượt qua tập đoàn Tạ Thị, mà Tạ gia chính là gia tộc chỉ đứng sau Từ gia.

Mặc dù bọn họ đã gặp nhiều nhân tài trong lĩnh vực này, nhưng chỉ trong vòng 2 tháng đã có thể làm được như vậy quả thật chưa có một ai, ngay cả Từ Khanh Liệt được mệnh danh là thiên tài kinh doanh kia cũng không ngoại lệ.

Với lại cô không có bằng cấp chuyên ngành, cũng chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, đã lợi hại như vậy rồi không khiến người ta khϊếp sợ được sao.

Những người từng cười nhạo khinh bỉ cô, bây giờ chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, nhớ lại những lời lúc đó đã nói thì hối hận không thôi. Những người còn lại rất vui vẻ vì cảm thấy lựa chọn không sai người, trong đó người vui nhất là Trương Thành.

Tập Đoàn Hàn Thị không giao cho cô quản lí thì giao cho ai đây chẳng lẽ là bọn họ sao, bớt đùa đi bọn họ tự nhận mình không có năng lực đó.

Nếu bọn họ biết cô đã từng trải qua những gì, mới có được bản lĩnh như hiện tại, bọn họ nhất định sẽ không có suy nghĩ như vậy.