Chương 7: Tổng tài thật cao tay (6)

Phòng CEO.

Vân Huyền cầm từng bản văn kiện được chất trồng như núi bên cạnh, vừa xem vừa kí.

"Kí chủ a." Hệ thống đứng trên bàn, nhìn cô với vẻ mặt đau khổ.

Vân Huyền không đáp lại.

Hệ thống thấy cô làm lơ nó, trong lòng khổ không thể tả.

Trong 2 tháng qua, cô chỉ chăm chăm vào việc của tập đoàn, nhiệm vụ chính bị cô bỏ qua một bên, nó nhiều lần nhắc nhở cô, cô đều bày ra bộ dạng nữ chính sống chết mặt bay, khiến nó rất bực bội, nhưng dù có nói gì làm gì, cô cũng làm như nó là không khí.

"2 tháng rồi a kí chủ, rốt cuộc cô có muốn hoàn thành nhiệm vụ không vậy. Chúng ta chỉ còn 3 tháng nữa thôi." Hệ thống bất lực nói.

Đến bây giờ thanh nhiệm vụ vẫn là con số không, khiến nó sốt ruột muốn chết.

Tay cầm bút của Vân Huyền hơi dừng một chút.

Xem ra đã đến lúc rồi.

Cô giải quyết phần văn kiện còn lại rồi đứng dậy, nhìn hệ thống đang mặt ủ mày chau chậm rãi lên tiếng: "Cho tôi biết vị trí của nữ chính."

Hệ thống hơi ngây ra, đến khi nó phản ứng lại lời Vân Huyền nói, nó lập tức nhảy cẫng lên, không dám tin hỏi lại: "Kí chủ, cô chịu làm nhiệm vụ rồi sao."

Vân Huyền liếc nhìn hệ thống một cái: "Vị trí." Lời ít ý nhiều.

"Được, được." Hệ thống mặt mày rạng rỡ như sợ cô đổi ý quay về với đống văn kiện kia, nó lập tức đưa ra bảng đồ màu xanh xuất hiện trước mặt Vân Huyền.

Vân Huyền liếc nhìn vị trí được đánh giấu màu đỏ trên bản đồ một cái, cô cầm túi xách lên đi về phía cửa, vặn nắm cửa.

Trùng hợp chạm mặt với Hạ San đang chuẩn bị rõ cửa.

Hạ San sửng sốt hỏi: "Hàn tổng, cô định đi gặp Trương tổng sao."

"Không phải." Vân Huyền lạnh nhạt nói: "Tôi có chút việc cần phải giải quyết, chiều nay sẽ không quay lại, cô thay tôi báo cho bọn họ dời lại cuộc họp sang ngày mai."

Hạ San vô cùng kinh ngạc và bất ngờ.

Cũng không thể trách cô kinh ngạc như vậy được, vì vị Hàn tổng này suốt 2 tháng qua luôn làm việc trong tập đoàn, ngày nào cũng tăng ca rất muộn mới về, cũng chưa từng bỏ lỡ cuộc họp nào, giống như hận không thể chôn mình ở trong tập đoàn luôn vậy.

Đến nỗi nhân viên trong tập đoàn ai cũng nói cô cuồng công việc hơn cả mạng, ngay cả Hạ San luôn làm việc cạnh cô cũng nghĩ vậy.

Nhưng hôm nay vị Hàn tổng này lại dời cuộc họp sang ngày mai chỉ để giải quyết việc riêng.

Trong lòng Hạ San tràn ngập tò mò.

Rốt cuộc chuyện gì, mà có thể khiến vị đại thần này đích thân giải quyết nhỉ?

Mặc dù rất tò mò, nhưng Hạ San cũng không dám hỏi, chỉ cẩn thận nói: "Hàn tổng có cần tôi chở cô đi không?"

"Không cần." Vân Huyền vừa dứt lời, lập tức rời đi.

Hạ San đành đi thông báo cho các cổ đông, khi bọn họ nghe Vân Huyền có việc riêng phải giải quyết, cuộc họp dời sang ngày mai, cũng rất kinh ngạc.

Ở một bên khác.

Sau khi Diệp Nam Yên nói chuyện với Nhạc Ninh xong, chuẩn bị về nhà.

Nhạc Ninh đề nghị đưa cô trở về, cô đã khéo léo từ chối, Nhạc Ninh không khuyên được cô, chỉ có thể lo lắng nhìn cô lái xe rời đi.

Diệp Nam Yên đang lái xe đi được một đoạn, xe đột nhiên dừng lại, cô khởi động lại lần nữa.

Động cơ kêu lên hai tiếng rồi im bặt.

Cảnh tượng này quá quen thuộc Diệp Nam Yên không thấy kỳ quái, vẻ mặt cô vô cảm bước xuống xe.

Quả nhiên giây sau, từ xa một chiếc màu đen sang trọng chạy tới gần, dừng ngay cạnh xe cô.

Một người đàn ông bước xuống xe, ngũ quan như điêu khắc, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, thân hình cao lớn thẳng tắp mặc một bộ vest màu đen cả người toát ra khí chất lãnh khốc, cuồng ngạo.

Nếu là những cô gái bình thường nhìn thấy dung mạo của hắn đã sớm mặt đỏ tai hồng, nhưng khi Diệp Nam Yên thấy người này, đáy mắt cô hiện lên tia chán ghét.

Bởi vì người này không phải ai khác chính là CEO của Từ gia - Từ Khanh Liệt.

Diệp Nam Yên đã sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện, nên cô mới từ chối đề nghị của Nhạc Ninh, cô không dám nghĩ nếu để cô ấy gặp người này sẽ xảy ra chuyện gì.

Thấy Diệp Nam Yên không thèm liếc hắn một cái, Từ Khanh Liệt nhíu mày, mở miệng nói: "2 tháng không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp, em có biết suốt thời gian qua tôi rất nhớ em không." Giọng nói hắn lạnh lùng trầm thấp.

Nếu cô gái khác nghe được lời này có lẽ sẽ vui sướиɠ đến phát điên, Diệp Nam Yên ngược lại chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng.

Có lẽ anh không nhớ đến tôi, tôi sẽ biết ơn anh hơn đấy.

Mặc dù trong lòng không thoải mái, Diệp Nam Yên vẫn bày ra vẻ mặt ôn hòa, khách sáo nói: "2 tháng trước thân thể tôi có chút không thoải mái, nên phải ở nhà tĩnh dưỡng, phiền Từ tổng đã nhớ tới tôi."

Từ Khanh Liệt hơi nheo mắt.

Thái độ so với 2 tháng trước càng thêm xa cách, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra gì sao?

"Hử." Từ Khanh Liệt nhướn mày: "Tôi còn nghĩ rằng em đang trốn tôi đấy." Trong giọng nói mang theo tia dò xét.

Vẻ mặt Diệp Nam Yên không chút thay đổi, cô tỏ ra khó hiểu nói."Tại sao tôi phải trốn Từ tổng chứ."

Từ Khanh Liệt nhìn Diệp Nam Yên một chút, nhếch khoé môi lạnh lùng nói."Em không có ý nghĩ này thì tốt, dù em có muốn trốn cũng không thoát."

Biểu cảm trên mặt Diệp Nam Yên suýt không duy trì được, cô bây giờ chỉ hận mình không thể gỡ giày cao gót ra ném vào mặt hắn.

Mặc dù là vậy, trong lòng cô cũng không phủ nhận lời hắn nói, cô thừa biết việc trốn tránh không phải biện pháp hay, với thế lực của hắn muốn bắt được cô rất dễ dàng.

Vân Huyền lái xe, theo đoạn đường mà bản đồ chỉ, từ xa cô thấy hai chiếc xe đang đậu sát lề đường và hai bóng dáng một nam một nữ đang đứng nói chuyện.

Từ Khanh Liệt thấy Diệp Nam Yên không có ý định đáp lời, hắn cũng không dây dưa về vấn đề này nữa, nói thẳng: "Lên xe, tôi chở em về." Ngữ khí bá đạo không cho cự tuyệt.

Diệp Nam Yên nhíu mày: "Không cần phiền Từ tổng, tôi có thể tự về được." Ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

Vẻ mặt Từ Khanh Liệt hơi trầm xuống, không vui nói: "Xe em không phải gặp vấn đề à, em đứng đây không phải định bắt taxi sao, nhưng đoạn đường này không có taxi để chở em về đâu." Ngữ khí thập phần chắc chắn.

Vân Huyền lái xe chạy tới khoảng cách không xa không gần rồi tấp vào lề tắt động cơ, nhìn hai người phía trước, không có ý định xuống xe.

Diệp Nam Yên nghe thấy vậy, làm sao không biết lại là hắn giở trò, cô mím môi nắm tay hơi xiết chặt.

Cô thật sự không muốn đi cùng hắn chút nào nhưng làm sao để thoát khỏi hắn đây.

Trong lúc Diệp Nam Yên không biết làm sao, ánh mắt cô vô thức lơ đãng nhìn xung quanh, chợt cô thấy có một chiếc xe đậu cách đó không xa, linh quang chợt lóe.

Diệp Nam Yên hơi nhếch môi, nhẹ nhàng nói: "Từ tổng nói sai rồi, tôi đứng đây không phải để bắt taxi mà là đang đợi người tôi gọi tới đón tôi thôi."

Từ Khanh Liệt hơi sửng sốt, giống như nghe được chuyện cười, hắn cười một tiếng: "Em nghĩ mình đang lừa trẻ con sao."

Với năng lực của hắn nếu thật sự có người đến đón cô sẽ không có chuyện hắn không biết, nên hắn chỉ nghĩ là cô đang biện lí do lừa mình mà thôi.

Diệp Nam Yên tự tin nói: "Tôi không lừa anh, người tôi gọi đã tới rồi, nếu anh không tin thì cứ nhìn thử đi." Cô đưa mắt ra hiệu cho Từ Khanh Liệt nhìn ra phía sau.

Vẻ mặt Diệp Nam Yên bình tĩnh trấn định, khiến người ta vô thức tin tưởng.

Từ Khanh Liệt hơi nghi ngờ xoay người nhìn ra phía sau, quả nhiên ở cách đó không xa không gần, có một chiếc xe màu xám tro đang đậu, người trên xe cũng không có ý định xuống xe, nhìn qua thật sự giống như đang chờ ai đó, hắn hơi cau mày.

Bên phía Vân Huyền nãy giờ cô vẫn luôn nghe hệ thống lải nhải.

"Kí chủ, sao cô không xuống xe giúp nữ chính a."

"Cô đến đây không phải để làm nhiệm vụ sao, bộ dáng nhàn nhã này của cô giống tới làm nhiệm vụ chỗ nào, mà giống đến xem kịch hơn đấy."

"Cô..."

Hệ thống đang định nói tiếp đã bị Vân Huyền giơ tay chặn lại.

Diệp Nam Yên khách sáo nói: "Từ tổng, người cũng đã tới rồi, tôi xin phép đi trước."

Sắc mặt Từ Khanh Liệt có chút khó coi.

Diệp Nam Yên thấy vậy trong lòng vui vẻ, vẻ mặt của cô càng thêm rạng rỡ xinh đẹp.

Khiến Từ Khanh Liệt thoáng ngây người.

"Mi nói nhiều quá rồi đấy." Vân Huyền hơi híp mắt nhìn nó.

Hệ thống rụt cổ, không dám nhìn cô.

Theo Vân Huyền suốt 2 tháng, nó cũng phát hiện kí chủ này không đơn giản, dù gì nó cũng từng trói buộc với không ít người, bọn họ rất dễ đoán vì ai cũng có tham vọng, còn kí chủ này luôn là một biểu tình không quan tâm, rất khó đoán rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Với lại, nó có cảm giác cô có quá khứ rất bi thảm.

Dù nó rất muốn cảm nhận suy nghĩ cô, nhưng đều rất mơ hồ giống như sao băng vậy, lóe lên một cái liền biến mất, không thể nắm bắt.

Loại người này rất nguy hiểm.

Mặc dù bây giờ hệ thống có chút sợ Vân Huyền, nhưng khi nó nghĩ tới nếu nhiệm vụ thất bại nó liền đi đời nhà ma.

Hệ thống cố gắng thương lượng: "Kí chủ, cô xuống xe giúp nữ chính đi, vậy tôi sẽ không nói nữa."

"Không cần thiết, nữ chính sẽ tự mình tới đây." Vân Huyền hờ hững trả lời.

Hệ thống sửng sốt nói: "Kí chủ cô đang nói gì vậy, sao nữ chính có thể..." Nó chưa kịp dứt lời, thì thấy nữ chính thật sự đang đi về phía này.

Vẻ mặt hệ thống ngu luôn.

Chuyện này là sao vậy a?

Diệp Nam Yên hơi mất tự nhiên đi đến cửa xe, cô giơ tay lên có chút do dự, nhưng nghĩ đến người ở phía sau, cô hạ quyết tâm gõ nhẹ lên cửa kính.

Chưa đầy 3 giây cửa kính từ từ hạ xuống, Diệp Nam Yên nhìn thấy dung mạo của người bên trong xe, cô ngây ngẩn cả người.

Cô ấy thật xinh đẹp.

Vân Huyền liếc mắt đánh giá Diệp Nam Yên.

Ngũ quan tinh tế như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, làn da trắng nõn như men sứ, lông mày tựa núi xa, đôi mắt đen láy thông suốt sáng ngời, mái tóc nâu dài tùy ý xõa sau lưng, cả người toát ra khí chất thanh tao, trầm ổn, rất ra dáng thiên kim tiểu thư tri thức, thông tuệ.

Không hổ danh là nữ chính.

Vân Huyền thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt lên tiếng: "Có việc gì không?"

Diệp Nam Yên hoàn hồn, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Cô thế mà lại nhìn chằm chằm một cô gái.

"Thật xin lỗi, ngại quá chuyện là xe tôi gặp chút vấn đề, tôi có thể phiền cô chở tôi đi một đoạn không?" Diệp Nam Yên mỉm cười nói.

Thái độ vô cùng ôn hòa lịch sự.

Vân Huyền hơi nhướn mày.

Diệp Nam Yên thấy cô ấy phản ứng lạnh nhạt như vậy, cô cứ nghĩ là Vân Huyền không đồng ý.

Cảm nhận được ánh mắt như hổ rình mồi ở phía sau, Diệp Nam Yên gấp gáp bồi thêm một câu: "Cô yên tâm, tôi sẽ trả phí cho cô."Rồi nhìn Vân Huyền với ánh mắt khẩn thiết.

Vân Huyền: "...."

Hệ thống: "...."

Hệ thống phản ứng lại lời Diệp Nam Yên vừa nói, nó lập tức không có hình tượng mà ôm bụng cười nghiên ngả.

"Ha ha ha ha..."

Thế mà có người dám mở miệng nói sẽ cho tiền kí chủ a, với năng lực và tài sản hiện tại của kí chủ còn cần mấy đồng ít ỏi đó sao.

Nữ chính này đúng là thú vị thật, nếu cô ấy biết thân phận của kí chủ thì không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?

Khoé môi Vân Huyền hơi giật giật, cuối cùng cô thốt ra một chữ: "Được."

Diệp Nam Yên thở phào, cô lập tức mở cửa, lên xe ngồi ngay ghế phụ.

Thấy Diệp Nam Yên đã thắt dây an toàn, Vân Huyền khởi động xe, lái xe rời đi.

Thấy chiếc xe rời đi, vẻ mặt Từ Khanh Liệt âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số gọi: "Cậu giúp tôi điều tra người ngồi trên chiếc xe, có bảng số... " Dứt lời liền tắt máy.

Hắn không phải kẻ ngốc mà dễ dàng bị Diệp Nam Yên lừa như vậy, vốn dĩ là không có người nào tới đón cô cả, người có thể lái được loại xe đó, chỉ có những người trong gia tộc lớn ở nước S thôi.

Nói cách khác Diệp Nam Yên thà rằng nhờ người khác giúp đỡ, cũng không muốn đi cùng hắn.