Chương 9; Tổng tài thật cao tay (8)

Từ xa một chiếc xe màu xám tro chạy tới, dừng trước cửa khách sạn, đám phóng viên đồng loạt nhìn qua.

Hạ San xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe giúp người bên trong.

Vân Huyền ưu nhã bước xuống xe.

Các phóng viên nhìn thấy cô đều ngây ngẩn cả người, nhất thời quên luôn phản ứng.

Hạ San thấy vậy, cười thầm.

Lúc nhìn thấy cô ấy, cô cũng có biểu cảm như bọn họ bây giờ vậy.

Trên người Vân Huyền mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh biển, được đính kèm các viên đá nhỏ lấp lánh, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, dưới làn váy lộ ra đôi chân thon dài quyến rũ mê người, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt thần bí, cặp mắt sâu thẳm, hờ hững lướt qua bọn họ, giống như nữ vương cao cap tại thượng, khiến người ta có cảm giác chỉ có thể thưởng thức, mà không thể tiếp cận.

Trên mặt cô được trang điểm nhẹ, không làm ngũ quan trở nên sắc bén hơn mà ngược lại tăng thêm một phần thanh nhã, lãnh diễm.

Vân Huyền chậm rãi sải bước đi vào, Hạ San theo sau.

Lúc này, các phóng viên mới lấy lại tinh thần, lập tức cầm máy ảnh lên, điên cuồng chụp.

Đại sảnh ồn ào náo nhiệt.

Vân Huyền vừa bước vào, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, có đủ loại ánh mắt tò mò, tán thưởng, kinh diễm, ghen tị….

Có người nhịn không được nói.

‘’Cô ấy là ai vậy? Tôi chưa từng thấy cô ấy tham dự buổi tiệc nào trong giới thượng lưu cả.""

‘’Không biết, tôi nghe nói vị Hàn tổng kia sẽ đến tham dự bữa tiệc này, có khi nào là cô ấy không.""

‘’Rất có khả năng, anh nhìn người đi bên cạnh cô ấy, có phải rất quen không.""

""Đúng là rất quen a đó không phải là trợ lí Hạ sao.""

""Cô gái đó chắc chắn là Hàn tổng rồi.""

"".....""

Người đàn ông ăn mặc sang trọng đứng gần Diệp Nam Yên, vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được lên tiếng: ""Hàn tổng, cô thật sự đến!!!""

Tiếng hô này không lớn, nhưng người nghe phá lệ rõ ràng, càng chứng thực suy đoán của mọi người. Vân Huyền cũng nghe thấy, cô hơi liếc mắt nhìn về phía người đàn ông.

Diệp Nam Yên nghe tiếng hô, bước chân khựng lại, cô chậm rãi xoay người nhìn về phía cửa.

Khi thấy gương mặt vừa bước vào sảnh, cả người Diệp Nam Yên đều cứng đờ như bị hóa đá, vẻ mặt dại ra.

Đây không phải là cô gái hôm đó đã giúp cô thoát khỏi Từ Khanh Liệt sao!?

Lúc đó gấp quá không suy nghĩ nhiều, cô cho rằng cô gái này chỉ là một thiên kim của gia tộc nhỏ nào đó.

Nhưng không ngờ tới cô ấy lại là vị Hàn tổng đỉnh đỉnh đại danh kia.

Ngẫm lại cũng đúng, một người có dung mạo và khí chất như vậy, sao có thể là thiên kim của một gia tộc nhỏ.

Diệp Nam Yên đang thất thần suy nghĩ, đột nhiên cô thấy vị Hàn tổng kia chậm rãi đi về phía cô.

Chẳng lẽ cô ấy nhận ra cô?

Trong lòng Diệp Nam Yên bất giác căng thẳng và khẩn trương, cả người đều không được tự nhiên.

Nhớ lại, khi đó cô đã đưa cho người ta mấy trăm vạn coi như chi phí, Diệp Nam Yên cảm thấy mặt mình nóng lên, vô cùng xấu hổ, hận không thể đào một cái hố để chui xuống.

Thấy người đi đến càng gần, mắt thấy khoảng cách chỉ còn hai mét.

Diệp Nam Yên hít sâu một cái, hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười tiêu chuẩn định mở miệng nói gì đó.

Vân Huyền rẽ hướng, đi lướt qua cô ấy, đến chỗ người đàn ông đứng gần đó, người này chính là người vừa hô khi nãy.

Diệp Nam Yên: ""....""

""Ha ha ha, kí chủ cô có thấy vẻ mặt cứng ngắc khi nãy của nữ chính không! Dáng vẻ kia buồn cười chết mất."" Hệ thống vỗ vỗ cái đùi nhỏ của mình.

Khóe miệng Vân Huyền hơi giật giật.

Người đàn ông nhìn Vân Huyền, nở nụ cười: ""Hàn tổng, đã lâu không gặp, tôi cứ nghĩ cô sẽ không đến tham dự bữa tiệc này chứ, hôm nay cô khiến tôi bất ngờ thật đấy.""

Vân Huyền khách sáo đáp: ""Vương tổng nói quá lời, dù gì cũng từng hợp tác, ông mời sao tôi có thể không nể mặt.""

Vương tổng: ""....""

Trước đó ông đã gửi thiệp mời rất nhiều lần, có lần nào cô đến đâu, bây giờ lại nói là vì nể mặt ông nên mới đến, cô có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không vậy.

Mặc dù trong lòng phun tào, ngoài mặt Vương tổng vẫn giữ nở nụ cười khéo léo: ""Vậy thì tôi đây phải cảm ơn Hàn tổng rồi.""

Vân Huyền gật đầu: ""Không cần khách sáo.""

Vương tổng thông minh lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì ông biết, nếu còn tiếp tục e rằng ông sẽ bị tức chết.

Mọi người thấy hai người hàn huyên qua lại, liền hiểu hai người có quen biết.

Diệp Nam Yên thấy vậy, hơi nhếch khóe miệng, tựa như lẩm bẩm: ""Cũng đúng, chỉ mới gặp một lần, sao cô ấy có thể nhận ra mình được."" Tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

Lúc Vân Huyền đi vào, mọi người đã sớm muốn tiến lại gần bắt chuyện, nhưng trên người cô lại tản ra một loại hơi thở lạnh nhạt xa cách, khiến bọn họ không dám lại gần.

Bây giờ thấy cô nói chuyện Vương tổng, nhìn có vẻ không phải loại người tự cao tự đại, liền có người nhịn không được tiến lên bắt chuyện.

Thấy một người tiến lên, người thứ hai, rồi người thứ ba từng người tiến tới bắt chuyện, trong số đó cũng có Diệp Tiêu Nam, bọn họ cũng không đứng quá gần Vân Huyền, đều giữ một khoảng cách nhất định.

Bọn họ nói chuyện xoay qua chủ đề công việc, có người xin chỉ điểm, có người muốn hợp tác, có người muốn kiểm tra trình độ của cô xem, có giống lời đồn không....

Vân Huyền cũng không tức giận, cô đều bình tĩnh giải đáp lại từng người một.

Đang nói chuyện, hệ thống đột nhiên kêu lên: ""Kí chủ, nam chính tới rồi, a...nam phụ nữa kìa.""

Vân Huyền nhìn về phía cửa đại sảnh.

Một người đàn ông, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng bước vào, chân mang đôi giày da màu đen, trên người mặc một âu phục màu đen, trên cổ thắt cái cà vạt màu đỏ thẫm, trên người tản ra hơi thở lãnh ngạo.

Cái bộ dáng này, chắc hẳn là nam chính rồi.

Vân Huyền chỉ liếc mắt, nhìn một cái liền dời ánh mắt sang đánh giá người đi sau.

Vào sau là một người đàn ông khoảng 25 tuổi, trên người mặc một bộ tây trang màu xám, chân mang đôi giày da màu, gương mặt tuấn tú như ngọc, khóe miệng nở nụ cời dịu dàng như nắng ấm, khiến người vô thức sinh ra hảo cảm, trên người mang theo một cỗ khí chất trầm tĩnh và ổn trọng, làm người ta cảm thấy yên tâm.

Người này là nam phụ, đại thiếu gia Tạ gia, đứng sau Từ gia - Tạ Viễn.

Trong cốt truyện, nam phụ Tạ Viễn là đàn anh học cùng trường của nữ chính, trong một lần trùng hợp hai người quen biết nhau, sau đó nam phụ yêu thầm nữ chính, nhưng nữ chính chỉ xem y như bạn bè.

Nam phụ cũng biết điều này nên luôn ở bên cạnh âm thầm chăm sóc và bảo vệ nữ chính với tư cách là một người bạn, cho đến cấp hai thì ra nước ngoài du học.

Vài năm sau quay về, nam phụ vẫn đối với nữ chính một lòng si tình, những lần nữ chính gặp nguy hiểm hoặc rắc rối, cũng là do y trùng hợp cứu giúp, nhiều lần sau đó, y cũng phát hiện là do Từ Khanh Liệt giở trò nên càng thêm bảo vệ nữ chính. Vì thế lúc nào hắn cũng đối đầu với nam chính.

Kết quả không cần nói cũng biết, dù thế lực và thủ đoạn của nam phụ có hơn nam chính bao nhiêu, vẫn bị hào quang nhân vật chính đánh bại, rơi vào kết cục gia tộc sụp đổ, tập đoàn Tạ gia cũng bị nam chính thu tóm.

Còn bị nam chính thiết kế một vụ tai nạn hãm hại, khiến nam phụ trở thành người thực vật.

Trong mắt Vân Huyền xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

Mọi người thấy người đến, một số người sôi nổi nói mấy lời khách sáo với Vân Huyền rồi đi về phía hai người Từ Khanh Liệt, chỉ còn Diệp Tiêu Nam và vài người có quan hệ thân thiết với Vương tổng.

Nói đùa, dù Vân Huyền có thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, cũng không sánh được với Từ Khanh Liệt, người nắm hầu hết các mạch kinh tế ở nước S.

Sao họ có thể vì cô mà đắc tội Từ Khanh Liệt chứ.

Các thiên kim tiểu thư nhìn thấy dung mạo của hai người đàn ông vừa đi vào, đều ngẩn người vẻ mặt lập tức trở nên si mê, ngượng ngùng, e thẹn...

Ngoài trừ Diệp Nam Yên, khi thấy Từ Khanh Liệt, đáy mắt cô tràn ngập chán ghét, cô định thu hồi ánh mắt lại chạm trúng đôi mắt dịu dàng.

Diệp Nam Yên hơi sửng sốt, cô nhìn người đàn ông này một lúc, liền nhận ra.

Là đàn anh!!! Anh ấy trở về rồi.

Vẻ mặt Diệp Nam Yên có chút kinh ngạc và vui vẻ.

Một màn này, trùng hợp lại bị Từ Khanh Liệt nhìn thấy, sắc mặt hắn trầm xuống, hơi liếc Tạ Viễn.

Hai người này thế mà quen biết.

Hắn đang định đi về phía Diệp Nam Yên thì bị một số người chặn lại, chào hỏi.

Trong số những người này, đều có địa vị không nhỏ, Từ Khanh Liệt cũng không thể, không nể mặt bọn họ, hắn không còn cách nào đành cùng bọn họ hàn huyên.

Tạ Viễn vừa về nước, liền nghe nói Diệp Nam Yên tham dự buổi tiệc này, y liền tới đây, nên chưa ai nhận ra thân phận của y.

Thấy không ai chú ý tới mình, Tạ Viễn liền nhân cơ hội đi đến chỗ Diệp Nam Yên.

Tạ Viễn nhìn Diệp Nam Yên, nở nụ cười nói: ""Nam Yên, lâu rồi không gặp, em lại xinh đẹp hơn trước rồi, mấy năm nay em thế nào?"" Thái độ dịu dàng thân thiết, giống như lúc bọn họ chưa từng chia xa.

Giọng hắn dịu dàng và ấm áp, khiến người nghe như đắm mình trong gió xuân.

Diệp Nam Yên cười trả lời: ""Đàn anh quá khen, anh cũng đẹp trai và phong độ hơn trước, em rất tốt, còn anh ở nước ngoài thế nào?"" Giọng điệu ôn hòa khách sáo.

Em ấy chẳng thay đổi gì cả.

Trong lòng Tạ Viễn vui vẻ, cũng có chút mất mát.

Tạ Viễn dịu dàng trả lời: ""Anh cũng rất tốt, việc học hành rất thuận lợi."" Ngoại trừ lúc nào cũng nhớ em.

Diệp Nam Yên nhẹ giọng nói: ""Lần này anh trở về là dự định tiếp nhận chức vụ tập đoàn Tạ thị sao?

Tạ Viễn cười khẽ: ""Đúng vậy, em vẫn thông minh như xưa."" Ngữ khí trêu ghẹo mang chút hoài niệm.

Diệp Nam Yên bật cười: ""Anh quá lời rồi, nếu là người khác cũng sẽ đoán được thôi.""

""....""

Hai người nói chuyện vui vẻ, không đế ý tới ánh mắt không vui của Từ Khanh Liệt thi thoảng liếc qua.