chương 17: Anh chỉ cần tốt nhất (17)

Cuối năm nay trong nước có một trận thi đấu trí nhớ quốc tế, gần đây anh đều đang bận cái này, mà theo như lời anh nói thì huấn luyện viên của anh gần đây đang tăng độ khó trong các bài huấn luyện làm anh mỗi lần huấn luyện xong đều mệt thành cẩu, cho nên từ sau lần nắm tay hôm đó đến nay số lần hai người bọn họ gặp nhau cũng không được bao nhiêu.

Không thể gặp mặt, hai người liền thường xuyên liên hệ nhau qua mạng xã hội, phần lớn cũng chỉ lải nhải chút việc vặt.

Ví dụ như: ↓

Mộc Dao:【 Hôm nay trời mưa. 】

Úy Chiêm Mặc:【 Em có mang dù không? 】

Mộc Dao:【 Có mang theo cây dù lần trước chúng ta cùng nhau đi kia. 】

Sau đó hai người đều lâm vào hồi ức, thảo luận lên số lần mà bọn họ gặp mặt nhau không nhiều lắm kia.

Anh không chỉ có trí nhớ tốt mà năng tốc độ ngón tay cũng rất biếи ŧɦái, chỉ cần anh cầm di động hoặc là ngồi trước máy tính thì cơ bản đều trả lời tin nhắn của cô trong vòng một giây, Mộc Dao phỏng đoán người tìm anh trên mạng cũng không phải là ít, bởi vì có đôi lần cô đang gõ chữ thì đã nhận được tin nhắn của anh.

Nội dung là: Ừ.

Lần đầu tiên bị anh "Ừ", Mộc Dao có chút ngốc bức, bởi vì anh vẫn đều rất kiên nhẫn chờ cô đánh chữ xong gửi tin nhắn đi thì mới trả lời, sau đó chữ "Ừ" cực kỳ cao lãnh kia bị anh thu hồi và bổ sung một câu: Anh mở sai cửa sổ.

Bởi vậy có thể thấy được lúc anh nhắn tin với cô đã nhận được rất nhiều tin nhắn.

Chờ một lát lâu mà anh cũng chưa trả lời lại thì cô liền biết nếu không phải anh mệt đến ngủ quên rồi thì chính là bị huấn luyện viên bắt đi.

Người khác chỉ có thể thấy anh phong cảnh thế nào mà không thấy được mồ hôi anh đã đổ xuống, người khác hâm mộ anh có thể làm lơ nội quy trường học, thích đến trường lúc nào thì đến lúc ấy nhưng lại không biết anh phải ở trong góc nào đó mệt đến đầu đau muốn nứt.

Nhưng nghĩ đến những gì vừa rồi Nhϊếp Tử nói, cô liền không cảm thấy đau lòng anh nữa, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra hung hăng gõ chữ.

Mộc Dao:【 Vừa rồi có một cô gái nói với em rằng anh và cô ta trước kia từng có một đoạn tình! 】

Cô đợi một hồi, đối phương vẫn chưa trả lời, cô lại gửi thêm một tin nhắn qua.

Lại nói tiếp, vì sao một người như Úy Chiêm Mặc mà trong nguyên kịch tình lại sẽ coi trọng Nhϊếp Tử? Bởi vì Nhϊếp Tử không chỉ có thể giả vờ giả vịt đến không lọt một giọt nước trước mặt đàn ông mà còn bởi vì Úy Chiêm Mặc và Nhϊếp Tử trước kia thực sự từng có một đoạn tình, chỉ là không phải cảm tình mà là ân tình.

Lần trước Úy Chiêm Mặc ở trên hòn giả sơn nói về câu chuyện《 Cậu bé trên tháp tháp ngà voi 》 , kỳ thật nhân vật chính và anh có rất nhiều chỗ tương tự, giống nhau đều là thiên tài, giống nhau đều là con cháu của quân nhân, giống nhau đều là ông nội muốn cho anh nhập ngũ nhưng anh không muốn, cũng giống nhau từng rời nhà trốn đi.

Úy Chiêm Mặc từ nhỏ có tiếng là thông minh trong đại viện quân khu, điều này vẫn kéo dài đến khi anh trưởng thành, các chiến hữu của ông nội anh đều là những người đứng đầu trong quân đội (đương nhiên trước kia ông nội anh cũng là người đứng đầu trong quân đội). Năm anh mười ba tuổi, những ông chú lớn tuổi đó rốt cuộc nhịn không được ra tay, đều hướng về ông nội Úy tranh nhau muốn cướp hạt giống tốt này mang đi bồi dưỡng, ông nội Úy cũng sớm có ý đồ này, vừa nghe vậy thì vỗ đùi một cái liền định ra con đường tương lai cho anh.

Ông nội Úy là một mảnh dụng tâm lương khổ, nhưng thằng nhãi Úy Chiêm Mặc này lại một chút cũng không chịu phối hợp, chọc anh nóng nảy thì anh liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, ông nội Úy cũng chỉ có một đứa cháu trai bảo bối duy nhất là anh, ông nội Úy tức giận muốn chết nhưng cũng không nỡ đánh anh cho nên chỉ có thể nhốt anh lại, sau đó thương lượng với ông bạn già kia của mình để định ra ngày tiễn anh đi.

Nội dung mà bọn họ "mưu đồ bí mật" lại vô tình bị Úy Chiêm Mặc biết được, một buổi tối nọ thằng nhóc này cạy chìa khóa nhà trốn ra ngoài, nhưng rất nhanh anh liền biết sai.

Anh giận dỗi đi bộ hơn một giờ đồng hồ, xúc động tiêu tán chỉ còn lại mờ mịt, anh đứng ở đầu phố, do dự suy nghĩ xem có nên tiếp tục đi về phía nhà của cô mình không.

Nửa đêm, một cậu bé choai choai lẻ loi một mình rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của một đám người xấu.

Chờ đến lúc mình bị bảy tám người đàn ông vây quanh thì Úy Chiêm Mặc mới hiểu được chuyện gì xảy ra, anh không có một xu dính túi, nhưng đồ vật trên người thì lại rất đáng giá.

Anh sinh ra ở quân nhân thế gia, từ nhỏ đã bị ông nội Úy có rắp tâm khác dạy dỗ lớn lên nên thân thủ vẫn rất không tồi, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, một thiếu niên như anh ứng phó nhiều người như vậy cũng đã cố hết sức. May là anh có một cái đầu thông minh, anh lợi dụng sự tham lam của con người thành công xúi giục làm cho một nửa số người đó gϊếŧ hại lẫn nhau, sau đó anh nhân lúc loạn mà chạy thoát.

Một đường trốn trốn tránh tránh chạy hết nửa đêm, sáng sớm ngày hôm sau, lúc ấy Nhϊếp Tử vẫn là một tiểu loli mười một tuổi manh manh thấy anh thê thảm như vậy liền đưa anh đến nhà cô trốn hai ngày.

Đến khi người nhà họ Úy đến tìm thì người nhà họ Nhϊếp còn chưa biết con gái mình dấu một người trong nhà, ông nội Úy để lại quà cảm ơn vô cùng phong phú và chuẩn bị mang thằng nhãi ranh này rời đi, người nhà họ Nhϊếp cảm thấy đây là duyên phận khó được đồng thời cho rằng Úy Chiêm Mặc là quý nhân của nhà bọn họ nên liền chụp một tấm hình tiểu Nhϊếp Tử và tiểu Úy Chiêm Mặc để làm kỷ niệm.

Đây cũng là lý do trong nguyên kịch tình Nhϊếp Tử không sợ hãi Lâm Yên, bởi vì năm đó cô cứu Úy Chiêm Mặc một lần nên ông nội Úy khẳng định sẽ thiên vị cô hơn.