Chương 21: Anh chỉ cần tốt nhất (21)

Cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Úy Chiêm Mặc, em thích anh."

Đúng vậy, là thật sự thích, còn chưa tới mức yêu, nhưng so với các "bạn trai cũ" của cô thì người này là người mà cô chủ động đi thích, anh ở trong lòng cô đã sớm không còn đơn thuần là đối tượng nhiệm vụ.

Úy Chiêm Mặc cũng vừa lúc lau xong góc váy cho cô, nghe vậy thì thụ sủng nhược kinh*, chẳng lẽ trước giờ bọn họ không phải đang đánh giá lẫn nhau sao? Chính là cái loại xem ai sẽ chịu thua mà thổ lộ trước đó. Hiện tại bỗng dưng bị cô thổ lộ như vậy, Úy Chiêm Mặc lâng lâng thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô đang thay đổi một loại tình thú khác?

*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.

Đang nghĩ cũng nên bộc bạch với cô thì anh bỗng nảy ra một ý: Đợi đã, lấy tính cách của cô thì những lời này có thể có bẫy hay không?

Trong lòng Úy Chiêm Mặc suиɠ sướиɠ nhưng để phòng cô tác quái, anh tự hỏi một chút, cẩn thận sờ sờ tóc cô, ôn nhu hỏi: "Đột nhiên nói cái này là sao vậy?"

Mộc Dao:... Thân là một bạn trai đủ tư cách, lúc này không nên cũng nói một câu "Bảo bối, anh cũng thích em à"? Đây là bạn trai giả, là nhiệm vụ mục tiêu giả!

Lúc này phục vụ cũng đã đem đồ ăn lên, Mộc Dao lập tức buông anh ra, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có gì, sự nhiệt tình vừa nãy đều bị chó ăn rồi."

Úy Chiêm Mặc: "..."

Hai người đều không có thói quen nói chuyện khi dùng cơm, ăn no rồi, quần và giày của anh đều ướt nên Mộc Dao sợ anh đợi lâu như vậy sẽ sinh bệnh liền muốn đẩy anh nhanh chút về nhà nhưng Úy Chiêm Mặc vẫn kiên trì phải đưa cô về trước rồi mình mới trở về.

Lúc ra ngoài, gió đã không còn thổi mạnh như trước nhưng bầu trời vẫn còn lất phất mưa phùn, hai người dùng chung một cây dù chậm rì rì đi, dọc theo đường đi đều nói về chuyện trong nhà của anh.

"Ông nội của anh là một người quê mùa chỉ biết giơ đao múa kiếm nhưng ông ấy rất thích mực."

"Mực hả, trách không được trong tên của anh có một chữ Mặc (mặc: mực)." Cô suy nghĩ tương lai lúc đi gặp ông nội anh, danh sách lễ gặp mặt có thể bỏ vào cái gì rồi, chỉ là mực tốt khó cầu, nếu có tiền cũng có thể mua được cực phẩm mực tốt thế gian khó tìm nhưng lấy thân phận học sinh hiện tại của cô thì còn mua không nổi.

"..."

Anh không nói tiếp, Mộc Dao bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Sao vậy anh?"

Mặt anh không vui, không quá tình nguyện mở miệng nói: "Hai chữ Chiêm Mặc này là ông bà nội anh hai người mỗi người lấy một chữ, vì nét bút của hai chữ Chiêm Mặc này nhiều nên lúc còn nhỏ mỗi khi anh bướng bỉnh thì ông bà nội của anh lại bắt anh phải viết tên mình lên giấy đủ một trăm trang."

Mộc Dao sợ mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: "Thật sao, một trăm trang?"

Anh hơi mang nghẹn khuất nói: "Đúng vậy, chính là một trăm trang, mỗi chữ viết đều phải ngay hàng đồng thời chữ viết còn phải tinh tế thì mới được qua cửa."

Mộc Dao mười phần giang manh vỗ vai anh: "Thiếu niên, ác mộng thơ ấu đã cách anh rất xa!"

Úy Chiêm Mặc quay đầu nhìn cô, khóe môi gợi lên, nụ cười thanh đạm mang theo ba phần tà tính: "Cho nên lúc anh sáu tuổi cũng đã nghĩ kỹ rồi, con trai anh sau này sẽ tên là Úy Nguy Lân."

Mộc Dao: "..."

"Em không có ý kiến gì chứ?" Mày anh khẽ nhướng một cái, trong mắt tràn đầy ý cười: "Đương nhiên, nếu em có ý kiến anh cũng không định sẽ tiếp thu."

Mộc Dao: "........."

Con trai, mẹ có lỗi vì đã tìm cho con một người cha ấu trĩ lại phát rồ như vậy!

Lúc trở lại ký túc xá, Mạc Du và Lâm Uyển Di cũng đã trở lại, theo thường lệ lại đưa ra nghi vấn hỏi cô đi đâu sau đó lại oán giận hai tiếng nói hai người đã đi tìm cô mà không thấy.

Mộc Dao không biết hai người này đi tìm cô, có vẻ như cô đã trọng sắc khinh bạn vậy, cô áy náy xin lỗi các cô ấy.

Dù sao cô cũng phải có không gian riêng tư cho nên hai người rất nhanh đã tha thứ cho cô, biết được cô và bạn đi ăn cơm cũng không có gì ngoài ý muốn vì các cô cũng có bạn bên ngoài như thế.

Mộc Dao cảm thấy lừa gạt bạn mình như vậy cũng không tốt lắm nên tắm rửa thay quần áo xong, cô ngồi xuống cạnh Lâm Uyển Di, bà chị này gần đây đang học chơi game với Mạc Du, hiện tại còn đang chơi hăng say.

Mộc Dao thật cẩn thận nói: "Uyển Di, mình và nam thần của cậu đang yêu nhau."

"Cậu lúc nào thì quen biết XX (tên một ngôi sao rất đẹp trai)?" Lâm Uyển Di cái tên thuộc tay tàn đảng này đang luống cuống tay chân ấn bàn phím nên một ánh mắt cũng chưa bố thí cho cô.

Mộc Dao: "..."