Chương 23: Anh chỉ cần tốt nhất (23)

Lúc này trên sân thi đấu.

"Cậu nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?"

Ngụy Tĩnh An lấy một chai nước đưa qua cho Úy Chiêm Mặc vẫn luôn âm thầm chú ý các cô, anh nhận lấy sau đó đưa tầm mắt dời trở về.

Ngụy Tĩnh An nhìn bộ dạng cự tuyệt nói chuyện với nhau kia của anh liền khó chịu, tiếp tục không biết xấu hổ mà xoát cảm giác tồn tại: "Sao thắng rồi mà mặt cậu vẫn là cái biểu tình thái giám này vậy?"

Úy Chiêm Mặc liếc mắt nhìn Ngụy Tĩnh An một cái, không mặn không nhạt nói: "Lấy chỉ số thông minh của cậu, tôi rất khó giải thích cho cậu hiểu."

Có được danh hiệu bình hoa, Ngụy Tĩnh An: "..." Quay đầu liền đi.

Mộc Dao và Mạc Du kéo Lâm Uyển Di về đội ngũ xong, tổ ba người liền vui vui vẻ vẻ đi nhà ăn, ăn xong rồi lại tỏ vẻ muốn đi khu tự học, chuẩn bị tới gần cuộc thi cuối kỳ hai người này đều rất khẩn trương, Mộc Dao nghĩ nghĩ một lát nhưng không đi theo, Mạc Du và Lâm Uyển Di tỏ vẻ hiểu được, dù sao học bá là có quyền tùy hứng.

Đúng vậy, học bá, trước khi trở thành bạn tốt của hai người phía trước và gặp được nhiệm vụ mục tiêu là Úy Chiêm Mặc này, Mộc Dao thông qua nghiêm túc học tập để gϊếŧ thời gian, tuy rằng trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua chuyên ngành này nhưng cô lại có một cái đầu tốt.

Hai người bạn thân đi rồi, cô tìm một góc đứng đợi, chẳng bao lâu thì Úy Chiêm Mặc liền xuất hiện.

Anh thong thả đi tới, vừa thấy cô liền lộ ra một nụ cười, duỗi một tay về phía cô, Mộc Dao nhấp môi cười, đưa tay trái của mình lên bàn tay phải khô ráo của anh, anh hơi dùng sức một chút cô liền nhẹ nhàng đυ.ng vào người anh.

Không đau, vừa vặn nhập vào ngực anh, Mộc Dao tựa vào vài giây mới rời đi.

"Chúc mừng anh đã thắng."

Anh nắm tay cô bước đi, ý mừng cũng không sâu: "Mặc dù thắng nhưng đối phương cũng rất xuất sắc, cho nên anh và Ngụy Tĩnh An định rời đội, vừa rồi chính là bận thương lượng với bọn họ, để bọn họ thi đấu với nhau chọn ra hai người tới gia nhập đội này của bọn anh."

Đối với kết quả này cô cũng không ngoài ý muốn, bởi vì anh chính là người đã vô số lần đạt được cúp rồi, điều cô tò mò là: "Đối phương sẽ đồng ý? Phía nhà trường cũng không phản đối hả?" Dù sao lúc trước trường học cũng khua chiêng gõ trống chiêu mộ, lại còn tốn nhiều thời gian như vậy để tổ chức thi đấu nhưng bây giờ đội ngũ nói xác nhập liền xác nhập như vậy liền có cảm giác rất khôi hài.

Úy Chiêm Mặc liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Đối phương đã sớm biết anh chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa, hơn nữa bọn anh cũng đều biết nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, còn phía trường học... Đợi một thời gian nữa em sẽ biết."

Câu cuối cùng quá thâm sâu, Mộc Dao suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh.

"Em hiểu rồi?" Anh hỏi.

Mộc Dao gật đầu, cô giờ mới phát hiện, trong tất cả đội dự thi, sinh viên năm nhất chiếm sáu phần, người vây xem đều là sinh viên năm hai trở lên, bọn họ chiếm bảy phần. Nói cách khác, chỉ có "người mới" là nghé con mới sinh không biết sợ mới đến dự thi, còn những người khác chính là tới chơi, bởi vì những người lão làng đều biết đội cuối cùng tiến vào trận chung kết trừ bỏ có hắc mã nhảy ra trong đoàn người mới ra bằng không người thắng vẫn chỉ là những người năm trước mà thôi.

Vừa nghĩ thông, Mộc Dao liền phát hiện anh đang đưa cô đi về phía nhà ăn, phỏng chừng vừa rồi anh bận ôn chuyện với những người kia nên còn không kịp đi ăn.

Vì thế mới ra ngoài không bao lâu Mộc Dao lần nữa vào lại nhà ăn, Úy Chiêm Mặc đi gọi cơm, cô tìm một góc ngồi chờ, lúc này đã qua giờ cơm trưa nên khu nhà ăn chỉ có vài người ngồi rải rác, thấy cô cũng chỉ nhìn thoáng qua liền không hề chú ý nữa.

Lúc Úy Chiêm Mặc trở về còn mang theo một ly nước chanh cho cô, bọn họ cũng như những đôi tình nhân khác, anh ăn cơm thì cô liền an tĩnh chơi di động uống nước trái cây, nhìn thấy tin tức nào thú vị sẽ đưa màn hình tới trước mặt anh.

Lát sau anh dừng đũa, Mộc Dao còn đang nghịch di động, anh suy nghĩ một cái mới nói: "Cuối tuần này anh rảnh, em có muốn ra ngoài chơi không? Em muốn đi chỗ nào anh cũng đều đi với em."

Úy Chiêm Mặc mới vừa rảnh rỗi một chút liền lập tức xử lý hết những chuyện cuối tuần cần làm. Nói ra cũng thật xấu hổ, từ khi yêu nhau đến nay anh vẫn luôn bận rộn, hết huấn luyện trí nhớ lại đến nghiên cứu phát minh phần mềm, liên tục như vậy cho nên vẫn luôn không làm tròn được nghĩa vụ của một người bạn trai.

Lại là cuối tuần? Mộc Dao buông di động, nhíu mày: "Khả năng là không được, cuối tuần này em đã hứa cho Mạc Du rồi."

Mạc Du? Úy Chiêm Mặc biết cô gái này, đây chính là nữ sinh ban nãy vừa kéo vừa ôm lại còn sờ soạn bạn gái anh. Bên cạnh Úy Chiêm Mặc có một nọc độc là Ngụy Tĩnh An cho nên anh không chỉ biết trên thế giới này có tình yêu của nam nam tồn tại, mà còn có nữ với nữ, nghĩ đến bộ dạng nam tính của Mạc Du kia, hơn nữa vừa rồi cô còn động tay động chân với Mộc Dao...

Úy Chiêm Mặc hơi nhíu mi: "Người bạn này của em..."

"Hửm?" Đúng lúc cô đem điện thoại cất vào trong túi nên không chú ý tới vẻ mặt của anh.

Anh dãn mày ra: "Không có gì." Trước khi chứng thực được sự thật mà nói bậy là không lễ phép, hơn nữa nếu người kia thực sự có khuynh hướng này thì mẫn cảm như Mộc Dao cũng sẽ phát hiện.

Úy Chiêm Mặc đứng lên trước, anh cong lên cánh tay.

Mộc Dao khoát tay vào, vừa đi vừa nghĩ, chiếu theo trình độ rêu rao này của bọn họ thì có thể không cần đến cuối kỳ liền sẽ bị hai người Lâm Uyển Di phát hiện.

Úy Chiêm Mặc cả buổi chiều hôm nay đều rảnh, hai người bọn họ lại cũng không phải lên lớp vì thế hai người quyết định đến hòn giả sơn cùng nhau đọc sách gϊếŧ thời gian.

Trên đường đi, hai người nói chuyện liền nói tới Ngụy Tĩnh An.

"Thật ra cậu ta con trai của cô anh, luận bối phận thì anh nên gọi cậu ta một tiếng anh họ."

Anh cười một cái, gương mặt mang hoài niệm: "Bà nội anh thân thể không tốt, có vài năm chỉ có thể nằm dưỡng bệnh trên giường, khi đó anh còn nhỏ, ông nội của anh lại ở bộ đội, cô anh sợ thuê người đến sẽ chăm sóc anh không được đầy đủ nên mới mang theo Ngụy Tĩnh An đã bảy tuổi về ở hơn ba năm."

Cô cũng không có gì ngoài ý muốn, bởi vì Ngụy Tĩnh An chính là người sư huynh đồng môn của Lâm Yên trong nguyên kịch tình kia, cũng là thần trợ công trong chuyện tình yêu của nam nữ chính.

Úy Chiêm Mặc suy nghĩ một chút, nói: "Bà con của anh không nhiều lắm, trong những bà con cùng thế hệ thì trừ Tĩnh An ra anh còn có một người anh họ là Chu Trạch, chính là người lần trước đứng ở cửa nam với anh đấy, không biết em còn ấn tượng với người này không."

Anh đang từng chút một tiết lộ chuyện riêng tư cho cô, Mộc Dao không phải không cảm động, nhưng khi nhắc tới Chu Trạch, cô nhịn không được trong lòng trầm xuống. Thật là kỳ quái, lần trước nhìn thấy Chu Trạch cô chỉ là thương tiếc Úy Chiêm Mặc nhưng hiện tại cô thế nhưng lại cảm thấy đau lòng... Đây là cảm giác chưa từng có với những người bạn trai cũ của cô.

Cô biết, đây là bởi vì phân lượng của anh trong lòng cô càng ngày càng nặng.

Cô ngừng lại, anh cũng dừng lại theo, Mộc Dao túm chặt anh: "Anh rất tin tưởng anh ta hả?"

Úy Chiêm Mặc khó hiểu nhìn cô, đáp đúng sự thật: "Anh ấy là cháu trai trưởng của anh ruột bà nội anh, khi còn nhỏ bọn anh cũng từng chơi đùa mấy năm với nhau, ngày tết hoặc kỳ nghỉ cũng thường xuyên gặp mặt, sao vậy em?"

Có vài lời đã đến bên miệng nhưng nhớ lại câu trả lời của hệ thống mà lần trước cô hỏi được thì cô không thể nào nói ra được, cuối cùng cô cũng chỉ có thể lắc đầu nói không có gì.

Không thể nói ra chân tướng, chẳng lẽ còn có thể ở trước mặt anh nói người thân của anh không tốt ư? Cô một không quen biết Chu Trạch, hai chỉ là bạn gái anh, cô không có lập trường gì, còn chưa có tư cách nói bậy về bà con của anh.

Mộc Dao thở dài, muốn kéo anh đi tiếp nhưng anh lại không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy......" Sau đó cô cũng giống như trúng Định Thân Chú, bởi vì cô đã phát hiện nguyên nhân mà anh không đi, Mộc Dao ngơ ngác: "......"

Lâm Uyển Di và Mạc Du vốn dĩ hiện tại hẳn đang ngồi trong thư viện thì giờ hai người này lại đang đứng dưới tàng cây, cách bọn họ khoảng chừng 5m đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.

Lâm Uyển Di nhìn cánh tay khoát lấy nhau của bọn họ, vươn ra ngón tay run rẩy chỉ vào hai người:

"Cậu, cậu, cậu...... Hai người các cậu!!!"