Chương 28: Anh chỉ cần tốt nhất (28)

"Dao Dao, em có thể ôm anh một cái được không?"

Xung quanh người đến người đi, nhưng trong mắt anh chỉ lẳng lặng ngóng nhìn cô, mắt đen hình như ngấn lệ.

Một Úy Chiêm Mặc suy sụp nhuệ khí như vậy so với trước đây quả thực có thể nói là hai người, nguyên bản anh tự tin lại khiêm tốn, bồng bột mà lại đường hoàng, khi cười rộ lên có một sự ấm áp thấm vào ruột gan.

Mộc Dao thấy vậy thì trong lòng chua xót vô cùng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tinh thần sa sút, Úy Chiêm Mặc như vậy làm người ta nhìn thấy vừa thương tiếc lại vừa đau lòng.

Cô bỗng nhiên xúc động xông lên! Đúng vậy, xúc động, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên xúc động như vậy, không màng Lâm Uyển Di và Mạc Du phía sau, cũng không rảnh quan tâm đến những sinh viên đang vây xem bọn họ, cô kéo lấy anh liền chạy!

Đi đâu? Anh không hỏi, ngoan ngoãn để cho cô kéo, để cho cô đưa mình rời khỏi đám đông, cũng để cho cô đem sự ấm áp từ bàn tay đang nắm lấy tay anh truyền vào lòng anh.

Hiện tại trong lòng Mộc Dao cảm xúc lẫn lộn nhưng cô không hối hận vì đã làm ra hành động này, trong lòng phảng phất có một ngọn lửa, nó duy trì cô làm như vậy.

Nhưng còn chưa tới hòn giả sơn, trên đường nhỏ không một bóng người, Úy Chiêm Mặc đột nhiên trở tay kéo cô lại, Mộc Dao đang đi nhanh ở phía trước liền ngã vào ngực anh.

Anh không nói gì, ôm chặt lấy cô.

Một loại cảm giác vi diệu lan tràn trong lòng, Mộc Dao sửng sốt một chút liền cũng dùng sức ôm lại anh. Cũng như trong cuộc sống trước kia của cô, khi cô cô đơn, khi cô cần không có người nào ôn nhu đối xử với cô như vậy.

Thật lâu sau đó anh mới buông ra.

Cô nhẹ nhàng cười với anh, không đành lòng tiếp tục nhìn xem đôi mắt rót đầy tan thương của anh, cô lôi kéo anh ngồi vào băng ghế bên cạnh, mới vừa ngồi xuống anh liền dính lại, anh cao 1m8 mấy nhưng cứ như vậy ủy khuất cong thân mình nằm dựa vào ngực cô.

Cô không mở miệng, cũng không cần cô mở miệng, cô chỉ cần nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc ngắn đen mềm của anh.

Quả nhiên chốc lát sau anh liền tự mình nói rõ ràng mọi chuyện, anh nói rất nhiều, nói về chuyện ông nội Úy đã nhốt anh ở nhà hơn nửa tháng, nói về bà nội Úy đã mất, cũng nói về Chu Trạch giờ đã chẳng biết đi đâu.

Nhưng nói nhiều nhất vẫn là về bà nội anh.

Anh nói khi còn bé - lúc anh chưa đầy tháng đặc biệt ầm ĩ, suốt đêm không ngủ được, có người kiến nghị nói với bà nội - người vẫn luôn chăm sóc anh rằng, ban ngày khi anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì phải quấy rầy không cho anh ngủ, có như vậy thì buổi tối anh mới có thể ngủ được, nhưng bà nội Úy không nỡ đối xử với anh như vậy nên bà cứ thế thức trắng đêm dỗ anh, mãi cho đến khi anh đầy ba tháng tuổi và không còn khó chịu nữa thì bà nội Úy mới có thể đi ngủ vào ban đêm.

Lúc anh đi học, anh không chơi với những đứa bé khác, bá vương trong trường học thấy thế thì rất thích tới tìm anh sinh sự, có vài người trong đó nói bậy về cha mẹ anh, còn mắng anh là tạp chủng, anh tức giận liền đánh nhau với chúng, cuối cùng anh đánh đến đối phương phải vào bệnh viện. Ông nội Úy hỏi lí do anh đánh nhau với bạn học, anh không chịu nói, ông nội Úy tức giận, lần đầu tiên ông đánh anh, sau đó bà nội Úy ôn nhu hỏi nguyên nhân, lúc đó anh còn rất nhỏ nhưng vẫn không đành lòng lừa gạt bà nội nên nhịn không được nói ra sự thật, bà nội Úy nghe xong liền chua xót ôm anh khóc suốt nửa tiếng đồng hồ.

Lúc còn nhỏ anh không hiểu chuyện từng làm sai một việc khiến ông bà nội Úy cãi nhau, ông nội Úy không nỡ nói nặng nói nhẹ bà nội Úy, cũng không nỡ mắng đứa cháu nhỏ tuổi nên chỉ có thể tức giận bỏ đi hơn ba tháng không về, sau đó người có ý đồ xấu liền cầm một đống "chứng cứ" đến lừa gạt bà nội Úy, nói ông nội Úy ở bên ngoài có một người tình trẻ, bà thấy vậy tức giận dẫn đến phát bệnh phải nằm viện suốt hai tháng.

Anh nói rất nhiều rất nhiều, có chua có ngọt, dần dần, cô cảm giác được trên váy có chút ướŧ áŧ.

Đôi khi người chính là như vậy, lúc có được thì không cảm thấy thế nào nhưng đến khi mất đi thì những ký ức liên quan sẽ từ chỗ sâu trong tâm trí hiện ra, chúng khắc rõ ràng trong đầu, thời khắc nhắc nhở bản thân, làm mình lâm vào vực sâu thống khổ.

Cô không nhịn được nhẹ thở dài một hơi, dùng sức ôm chặt người đã phải trải qua quá nhiều chuyện trong ngực mình này.

Anh không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô bởi vì vẫn còn một đống cục diện rối rắm chờ anh về xử lý, trước khi đi, anh hôn hôn cái trán của cô, dùng âm thanh khàn khàn nói: "May mắn em vẫn còn ở đây."

Nhiều người rời bỏ anh, thương tổn anh như vậy nhưng may mắn bên cạnh anh vẫn còn có em.