Chương 42: Cùng nhau hành tẩu giang hồ (8)

Nhiệt độ cơ thể của hai người chạm nhau, cánh tay bị nàng bắt lấy giống như bị một khối mây mềm mại vây quanh.

Tiêu Ly rũ mắt, đôi mắt như thủy mặc tràn đầy sự khó hiểu, Mộc Dao hơi nghiêng đầu, từ trong lòng ngực của hắn ngước lên nhìn hắn, nàng làm khẩu hình của ba chữ "chờ một chút".

Theo động tác của nàng, cỗ hương khí thanh u nhã nhặn kia càng thêm rõ ràng.

Tiêu Ly chỉ nghĩ trong một cái chớp mắt liền quyết định tin tưởng trực giác của nàng, nghe lời tiếp tục âm thầm quan sát.

Bọn họ trao đổi xong, lại lần nữa nhìn về phía động tĩnh trên cầu treo, thắng lợi của Đường Văn Vũ đang đến gần, ngay khi chỉ bước một chân nữa thì sẽ lên được thạch động bên kia thì...

"Hưu."

Bàn chân đang nâng lên của hắn còn chưa kịp dẫm lên thì một chiếc liễu diệp phi đao liền phá không vọt tới ấn đường của hắn, tốc độ của chiếc phi đao kia vừa nhanh lại vừa chuẩn, ý mừng trên mặt Đường Văn Vũ cứng đờ, vội vàng bắt lấy vòng bảo hộ của cầu treo để tránh né.

Hắn mới vừa ổn định thì lại có ba phi đao bắn đến.

Ấn đường và hai đầu gối trái phải đều bị cắt một phen.

Phi đao bị người rót vào nội lực, khác xa so với những ám phí chỉ có sức mạnh mà không có sự tinh xảo do cơ quan bắn ra vừa rồi, so với trước đó, lần này lực sát thương còn mạnh hơn gấp năm lần, bất quá người mà Đường Môn phái đến cũng không phải ăn chay, huống chi ở lĩnh vực ám khí, đệ tử Đường Môn của người ta còn chơi đùa rất thành thạo.

Đường Văn Vũ tránh đi một lúc, còn chưa đứng ổn liền quát: "Ai?"

Không người đáp lại.

Trong lòng Mộc Dao cũng khẩn trương theo, cảm thấy vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa chơi vui, mơ hồ còn có chút cảm thấy sợ hãi và chờ mong chuyện sắp phát sinh tiếp theo, nàng đã...... rất lâu rồi không có loại cảm giác này.

Người núp trong tối không xuất hiện nhưng nàng lại phát hiện lực độ Tiêu Ly ôm nàng bỗng nhiên tăng lớn, như thể muốn đem cả người nàng từ trên xuống dưới đều dán chặt lên người hắn vậy, hắn chặt chẽ khóa trụ nàng, hai người cùng nhau nép sát vào góc khuất.

Tiêu Ly dùng ngón tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang rũ bên người của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt một đường lên tay phải nàng, xúc cảm khác lạ làm nàng khống chế không được mà run lên một chút, hắn cũng mẫn cảm mà ngừng lại, một lúc sau mới dường như không có việc gì tiếp tục vuốt cái thứ hai, lần này vẫn là một đường thẳng tắp từ trên xuống dưới như cũ, lúc này Mộc Mao rất nhanh liền hiểu được ý của hắn, nàng nghe theo hắn - làm tần suất hô hấp điều về trạng thái bằng phẳng.

Người có thể làm đệ nhất cao thủ khẩn trương sẽ chỉ có thể là một cao thủ ngang tài ngang sức với hắn.

"Sao nào, dám tập kích mà lại không dám lộ diện sao?"

Giọng nói của Đường Văn Vũ cũng giống hệt như con người của hắn, lạnh lẽo mà âm hàn.

"Ha hả." Tiếng cười khàn khàn trầm thấp hàm chứa vô tận trào phúng.

Thân ảnh của một người mặc áo bào thuần trắng chậm rãi đi ra từ một ám đạo khác, trên mặt bà ta là một mảnh nhăn nheo, màu tóc phảng phất như hòa thành một thể với ánh sáng trắng bạc của dạ minh châu phát ra, tay trái bà chống quải trượng, tay phải còn cầm năm chiếc phi đao.

Người kia nhìn có vẻ già nua nhưng bước chân lại không chút nào chậm chạp.

"Động thổ trên đầu thái tuế, không biết sống chết."

Đường Văn Vũ nhìn bà chằm chằm trong chốc lát, cười lạnh: "Ngươi chính là Thủy Vô Ngọc?"

Người kia không trả lời.

Bởi vì ám đạo mà Mộc Dao và Tiêu Ly ẩn thân là con đường nằm bên phải cho nên bọn họ có thể nhìn thấy sườn mặt của người kia, Mộc Dao phát hiện, khi lão bà kia xuất hiện thì Tiêu Ly càng thêm khẩn trương, chờ Đường Văn Vũ nói ra ba chữ Thủy Vô Ngọc nhưng lại không bị phản bác thì người hắn càng cứng đờ hơn.

Nhưng mà...... Mộc Dao nhìn về phía bà lão kia, mỗi năm nàng và Thủy Vô Ngọc chỉ gặp mặt hai lần: lễ mừng thọ của Thủy Vô Ngọc và tân niên.

Nhưng vô luận khi nào thấy bà ấy thì Thủy Vô Ngọc đều không phải bộ dạng già nua đến độ tùy thời đều có thể rụng này, đồng thời giọng nói cũng già nua hơn rất nhiều so với giọng nói mà nàng từng được nghe.

Thủy Vô Ngọc này và Thủy Vô Ngọc mà nàng và các đệ tử khác từng gặp khác biệt rất lớn, căn bản là hai người khác nhau.

Bất quá rất nhanh liền có người giải đáp thắc mắc cho nàng.

"Thần Lực Đan và Huyền Nguyên Tâm Kinh mà Đường Môn của ta bị mất vào hai mươi lăm năm trước quả nhiên đều nằm trong tay ngươi, nhìn dáng vẻ này của ngươi xem ra nguyên nhân mà hai mươi lăm năm trước ngươi nhảy lên trở thành đệ nhất cao thủ hẳn là vì ngươi đã hưởng dụng chúng nó."

Đôi mắt như chim ưng của Đường Văn Vũ nhìn chằm chằm Thủy Vô Ngọc, lời nói mang theo dày đặc lệ khí: "Đồ vật của Đường Môn chúng ta, người ngoài như các ngươi sao có thể sử dụng, hiện giờ ngươi bất quá cũng chỉ mới bốn mươi lăm nhưng lại như một lão bà, xem đi, đây chính là kết cục của việc làm trộm."

"Ngươi không cần kích ta tức giận làm gì, ta lấy đi Thần Lực Đan và Huyền Nguyên Tâm Kinh cũng là vì Đường Môn các ngươi thiếu ta, hiện giờ ta đã luyện Huyền Nguyên Tâm Kinh đến tầng cuối cùng, cho dù tức giận thì công lực cũng chỉ giảm bớt một nửa mà thôi." Trong mắt Thủy Vô Ngọc không vui không buồn, ngoài miệng lại trào phúng nói: "Đối phó với một con châu chấu như ngươi thì một nửa công lực cũng đã dư dả."

Hắn không công kích được bà mà ngược lại còn bị bà làm cho tức muốn chết, lệ khí trong mắt Đường Văn Vũ càng đậm: "Buồn cười! Trộm đồ của người khác mà còn yên tâm thoải mái chiếm làm của riêng, xem ra cha ta nói quả không sai, quả nhiên ngươi và tên giang dương đại đạo Tiêu Định Dương kia thật sự có mờ ám, vậy mà ngươi còn phản bội hắn, làm hắn chết thảm......"

Hắn không nói thêm gì nữa, bởi vì năm chiếc phi đao trong tay Thủy Vô Ngọc kia đã hung hăng bay về phía hắn, lần này tốc độ của phi đao còn nhanh hơn rất nhiều, Đường Văn Vũ sớm có phòng bị, hắn tránh đi hai mũi đao sau đó lại dùng trường kiếm đánh bay ba mũi đao còn lại.

"Tự tìm đường chết!"

Thủy Vô Ngọc lạnh lùng nhẩm một câu, sau đó nhảy lên cầu, hai người bắt đầu đấu võ lên.