Chương 44: Cùng nhau hành tẩu giang hồ (10)

Nhìn tư thái Tiêu Ly rời khỏi Tinh Thần Điện, Mộc Dao vốn tưởng hắn sẽ cứ như vậy mà rời khỏi Vân Tinh Cung nhưng không ngờ hắn không chỉ không đi mà còn ở lại giúp nàng xử lý không ít phiền toái.

Bởi vì bảo vật của Đường Môn mà có rất nhiều người lẫn vào Vân Tinh Cung, chút náo loạn nhỏ thì Mộc Dao liền mắt nhắm mắt mở cho qua, để mặc bọn họ tìm kiếm kỹ càng ở những nơi được Thủy Vô Ngọc cho phép, còn đối với những người có hậu trường cứng mà lại nháo lớn chuyện thì Tiêu Ly liền sẽ chủ động dùng võ lực trấn áp.

Từ ngày đó tách ra đến nay, ngẫu nhiên bọn họ có thể "trùng hợp" gặp được nhau nhưng lại đều ăn ý im bặt không nhắc tới chuyện mật thất đêm đó, bất quá bởi vì đã cùng nhau thám hiểm, thân thể còn từng có tiếp xúc thân mật như vậy...... cho nên giữa bọn họ cũng không thể tính là xa lạ.

Đối với bọn họ mà nói, đối phương chính là một sự tồn tại đặc thù.

Thoáng một cái đã trôi qua hai ngày, trong ngoài Vân Tinh Cung tất cả đều treo màu hồng, Tinh Thần Điện dùng làm nơi mở tiệc bị quét tước đến không nhiễm một hạt bụi, một chút cũng không nhìn ra lúc trước nó đã bị bỏ bê hơn nửa năm.

Hôm nay là sinh thần của Thủy Vô Ngọc, những người trong giang hồ đó đến nay vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Ở quảng trường trước Tinh Thần Điện, Mộc Dao đang đốc xúc các đệ tử hoàn thành công việc, lại nói tiếp, người nhận được thiệp mời của Vân Tinh Cung đều đã tới được bảy tám phần, chỉ có Võ Lâm Minh chủ là vẫn không có động tĩnh, nàng không vội nhưng quản sự Phi Nhi giúp đỡ nàng thì lại nóng nảy.

"Võ Lâm Minh chủ cũng thật có giá, hai tháng trước khi lão chưởng môn phái Thiên Thành mừng thọ thì Chiêm thiếu hiệp còn chạy một chuyến đến phái Thiên Thành, nay đến phiên Vân Tinh Cung chúng ta thì lại làm như không thấy, thật là khinh người quá đáng."

Trách sao nàng không sinh khí, hiện tại hơn phân nửa nhân vật hào kiệt trong giang hồ đều tụ tập ở Vân Tinh Cung, nếu Võ Lâm Minh chủ vẫn không đến thì không chỉ có Võ Lâm Minh chủ bị người ngoài đàm tếu mà Vân Tinh Cung cũng sẽ bị người khác lén lút cười nhạo.

Mộc Dao biết bọn họ nhất định sẽ đến, hơn nữa Mạc Hành còn sẽ tự mình tới, chẳng qua là có vài người tự cho là mình siêu phàm hơn người nên thích làm người đến áp trục khi nhân số đã đông đủ mà thôi, huống chi vị trí Võ Lâm Minh chủ của Mạc Hành cũng đã ngồi được rất nhiều năm.

Hơn nữa...... không ai biết rằng hơn hai mươi lăm năm trước Thủy Vô Ngọc và Mạc Hành đã kết thâm thù với nhau, cho nên hắn không chịu bước vào Vân Tinh Cung cũng rất bình thường.

Mộc Dao an ủi vài câu, Phi Nhi vẫn tức giận hừ hừ hai tiếng nhưng giận không quá ba phút, nàng liền kích động nói với Mộc Dao: "Kiếm tiên rút kiếm!"

Tiêu Ly không dễ dàng rút kiếm, trừ phi là kỳ phùng địch thủ, hoặc đối mặt với việc sống chết.

Mộc Dao nhìn theo tầm mắt Phi Nhi, trên nóc nhà của Thần Lộ Điện phía xa, bốn thân ảnh đang đánh nhau, là ba đánh một, hiển nhiên là người mặc hắc y - Tiêu Ly đang lấy một địch ba.

Nàng nhìn vài phút, bi thương trong lòng chảy dài thành sông, lúc xem tiểu thuyết võ hiệp, nàng rất hâm mộ những người trong đó một lời không hợp liền bay tới bay lui, hiện tại chân chính đến thế giới võ hiệp, nàng lại...... vẫn chỉ có thể nhìn người khác bay tới bay lui.

Nàng cũng muốn nhàn hạ thì nghe vũ ngắm hoa, khi hứng thú liền lấy trường kiếm thiên nhai! Nhưng tất cả đều không thể thực hiện, cho nên cần cái loại cẩu hệ thống không chút tác dụng này làm gì cơ chứ?

Mộc Dao còn chưa phun tào được vài câu thì đã có nữ đệ tử lại đây nói Thủy Vô Ngọc đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể khai yến, nên nàng đành phải ưu thương cho người đi thỉnh những đại hiệp đó tới nhập tòa.

Những nữ đệ tử kia vừa đi liền có người đến báo Võ Lâm Minh chủ đã đến cửa Cung thứ nhất, Mộc Dao nghĩ nghĩ liền dứt khoát cho người trực tiếp đưa bọn họ tới Tinh Thần Điện.

Theo lý thuyết, khi Võ Lâm Minh chủ đến thì thân là chủ nhân Thủy Vô Ngọc phải ở nơi này nghênh đón, bất quá điều này hiển nhiên không có khả năng xảy ra. Thân là thiếu cung chủ, Mộc Dao tiếp đãi cũng không thất lễ, nhưng tiền đề là nàng phải đến cửa cung để nghênh đón.

Muốn Mộc Dao đứng trước cửa mỏi mắt chờ đợi? Chuyện này đương nhiên càng không thể xảy ra, có lẽ đổi thành một người võ lâm chân chính khác có khả năng sẽ làm như vậy, nhưng con người của nàng lại rất bênh vực người mình, cho nên người khác đã không cho Vân Tinh Cung của các nàng có mặt mũi thì nàng càng không có khả năng tất cung tất kính đưa mặt qua cho người ta dẫm.

Nàng còn không đợi được Mạc Hành tới thì người của Đường Môn đã tới trước.

Người đang đi thẳng về phía nàng kia, tướng mạo có bảy phần giống Đường Văn Vũ, sự giống này không đơn giản là chỉ dung mạo mà còn là lệ khí làm người khác không muốn đến gần, hơn nữa màu da của hắn lại còn trắng hơn cả giấy.

Đường Văn Dịch đứng trước mặt nàng, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói cũng phảng phất như chứa hàn băng.

"Thiếu cung chủ, nghe danh đã lâu."

Mộc Dao khách khí cười: "Đường thiếu hiệp đến rồi, ta chờ đến nỗi rượu cũng nhạt, thỉnh khách quý đi trước nhập tòa."

Nữ đệ tử bên người nàng tới dẫn hắn đi vào, nhưng Đường Văn Dịch lại không động.

"Thật không dám dấu diếm, tại hạ còn có một vị đệ đệ hai ngày trước mất tích ở Vân Tinh Cung, không có tin tức của hắn sao ta có thể an tâm hưởng lạc được, Thủy cô nương thân là thiếu cung chủ, không biết có tin tức gì của đệ đệ ta không?"

Đường Văn Vũ đã rớt xuống vực sâu được hai ngày mà hiện tại Đường Văn Dịch mới lại đây tìm, hiển nhiên hắn cũng biết đệ đệ của mình đi làm chuyện gì.

Trên mặt Mộc Dao lập tức làm ra biểu tình giật mình, trong mắt cũng đúng lúc mang theo kinh ngạc, lập tức diễn trò gọi đệ tử lại dò hỏi trước mặt hắn, các đệ tử cũng đều làm trò lắc đầu trước mặt hắn.

Sắc mặt Đường Văn Dịch càng ngày càng lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, một bộ nhất quyết không chịu bỏ qua nói: "Bớt nói những lời thoái thác này đi, người mất tích ở Vân Tinh Cung vậy mà các ngươi chỉ nói mấy câu liền muốn thoái thác trách nhiệm sao, rõ ràng là không đem Đường Môn chúng ta để vào mắt, nếu các anh hùng hảo hán khác biết người của Vân Tinh Cung các ngươi tỏ ra có lệ đối với chuyện có liên quan đến mạng người như vậy thì không biết trái tim sẽ băng giá cỡ nào."

Cho rằng lão nương võ công không cao nên dễ khi dễ? Mộc Dao thu lại ý cười, ngữ khí lãnh đạm.

"Đường Môn lần đầu tiên tới Vân Tinh Cung tham yến, còn không hiểu quy củ của Vân Tinh Cung nên luận về tình cảm có thể tha thứ, xưa nay Vân Tinh Cung không cho phép lai khách tranh đấu ân oán cá nhân tại đây, dù là tỷ thí cũng chỉ cho phép đánh đến giới hạn thì ngưng, cho nên Vân Tinh Cung ta mở tiệc nhiều năm nay nhưng chưa có vị lai khách nào thương vong cả."