Chương 4: Thế Giới 1: Hào môn quý giá tiểu thiếu gia

Tại quán bar:

“Mau mau mau, dọn dẹp sạch sẽ, tiểu thiếu gia sắp đến rồi!” Phương Nhϊếp sốt sắng thúc giục mọi người trong phòng lo sắp xếp, chuẩn bị sẵn chỗ ngồi.

“Nha, hôm nay tiểu thiếu gia thật là chịu hãnh diện đấy!” Một chàng trai mặc áo sơ mi phấn cười nói, nhưng trên tay vẫn nhanh nhẹn dọn dẹp.

“Ha ha ha, vậy thì tốt quá!” Mọi người ở đây ai cũng biết Cố gia cưng chiều tiểu thiếu gia này nhất. Quan trọng hơn, tiểu thiếu gia lại có diện mạo khiến ai cũng bị mê hoặc. Khi còn nhỏ, những gia đình quyền quý thường tranh nhau để có tiểu thiếu gia đến chơi.

Không lâu sau, cánh cửa quán bar được mở ra bởi phục vụ.

“Thiếu gia, mời vào.”

Cố Dư mặc chiếc áo hoodie đen có họa tiết xương khô, đeo một chiếc dây chuyền bạc, bước vào. Ánh đèn trong quán chiếu vào khuôn mặt của Cố Dư, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, cặp môi đỏ mọng mím chặt.

Nơi này mùi hương thật khó chịu.

“Tiểu Dư nhi, ở đây!” Phương Nhϊếp đứng dậy, vẫy tay gọi Cố Dư, sợ rằng anh không thấy mình.

“Được rồi, mau tới đây.” Cố Dư bước nhanh đến chỗ Phương Nhϊếp và ngồi xuống.

“Khai một chai rượu mới, rót cho tiểu thiếu gia.” Phương Nhϊếp nói với người phục vụ bên cạnh.

“Không cần đâu, hôm nay không uống rượu.” Cố Dư từ chối, ánh mắt lơ đãng lướt qua mọi người xung quanh.

Cố Dư dựa lưng vào ghế sô pha, ra hiệu cho mọi người không cần để ý đến mình. Thấy Cố Dư không muốn uống rượu, Phương Nhϊếp cũng không ép buộc thêm.

“Được rồi, không uống thì không uống,” Phương Nhϊếp gật đầu đồng ý. “Vậy... lấy một ly đồ uống nhé?”

Cố Dư khẽ gật đầu, đồ uống thì được. Một lát sau, không khí trong phòng lại trở nên náo nhiệt. Có người uống rượu rồi say, luyên thuyên kể lể những chuyện dở khóc dở cười, thậm chí muốn chia sẻ “thành tích” đáng xấu hổ của mình.

“Tiểu Dư nhi, ta có một dự án hợp tác thế này. Ngươi có hứng đầu tư không?” Phương Nhϊếp hỏi, với vẻ mặt nghiêm túc. Dù ngồi cùng đám phú nhị đại chỉ ăn no chờ chết, nhưng Phương Nhϊếp lại khác. Hắn muốn tự mình thành lập công ty, để không phải phụ thuộc vào gia đình nữa.

Cố Dư nhấp một ngụm nước chanh, suy nghĩ một chút. Trong trí nhớ, dường như Phương Nhϊếp có xu hướng thích nam nhân, nhưng chưa từng công khai, chỉ có vài người thân thiết biết.

“Được, đưa tư liệu cho ta, ta sẽ về xem qua.” Cố Dư đáp.

“Hay quá, có ngươi ủng hộ ta liền yên tâm rồi!” Phương Nhϊếp cười tươi. Hắn tin tưởng vào khả năng của mình và việc Cố Dư đầu tư cũng sẽ giúp hắn có thêm vị thế trong mắt người nhà.

“À, đúng rồi, về vụ Yến gia cái tư sinh tử kia...” Phương Nhϊếp nhắc đến.

Cố Dư gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Hắn đang ở chỗ ta. Người trông cũng không tệ, hoàn mỹ tránh được mấy khuyết điểm của Yến gia.”

Nghe đến đây, Phương Nhϊếp không kìm được, phun cả rượu ra vì bật cười. Lời nói của Cố Dư vẫn sắc bén như thế.

“Hiện tại Yến gia đang đi vào thế bí, ngươi có thể tận dụng cơ hội này mà ra tay,” Cố Dư phân tích. Hiện tại, Yến gia gần như chẳng còn ai đủ sức mạnh, ngoại trừ kẻ vẫn đang ngủ ngon trong nhà.

Phương Nhϊếp gật đầu, cười khẽ, “Cảm tạ huynh đệ.”

Cuộc vui kéo dài đến tận 9 giờ rưỡi tối. Khi ra về, những người khác đều đã say khướt, chỉ có Cố Dư là vẫn tỉnh táo, đôi mắt sáng quắc.

“Ta về trước đây, ngươi cẩn thận một chút,” Cố Dư lo lắng nhìn Phương Nhϊếp, người đã chẳng còn phân biệt nổi phương hướng.

“Hắc hắc hắc, không sao đâu, ta đã gọi Tiểu Mộc đến đón rồi,” Phương Nhϊếp cười ngây ngô, nhìn Cố Dư.

“... Được rồi, nhớ đừng chạy loạn trong xe nhé.” Cố Dư an bài Phương Nhϊếp vào xe rồi mới tự lái xe về nhà.

Gió đêm mùa hè thổi rối loạn mái tóc của Cố Dư.

【Ký chủ, ký chủ!】

101 lại bắt đầu nhảy nhót trong tâm trí của Cố Dư, như muốn thu hút sự chú ý của hắn.

“Ừ?”

【 Chủ Thần đại nhân hắc hóa giá trị lại tăng lên rồi 】101 báo cáo, trong lòng không biết nên vui hay lo.

Khi Cố Dư trở về biệt thự, có người đến đưa xe của anh vào gara.

“Tiểu thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về rồi,” Tiểu Hà giống như gặp được cứu tinh, vội vàng bước đến trước cửa, lo lắng nói, “Yến gia thiếu gia bị sốt.”

Tiểu Hà nôn nóng nhìn Cố Dư, kể rằng vừa rồi khi cô chuẩn bị gọi Yến Ly xuống ăn cơm, cô phát hiện anh ta nằm trên giường, mặt đỏ bừng, trông không khỏe chút nào. Nhưng Tiểu Hà lại không có quyền gọi bác sĩ gia đình, nên không biết phải làm sao.

“Đi gọi Lưu thúc đến đây,” Cố Dư ra lệnh.

“Được rồi,” Tiểu Hà đáp nhanh như chớp, rồi vội vã chạy đi. Lưu thúc là bác sĩ gia đình của họ, từ nhỏ Cố Dư đã được ông chăm sóc.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Cố Dư bước vào phòng của Yến Ly. Đây vốn dĩ là phòng chứa đồ, nhưng Tiểu Hà đã âm thầm sửa sang lại để Yến Ly ở tạm. Xem ra, nguyên chủ thực sự là một kẻ vô tâm, ngay cả trong nhà nhiều phòng như vậy cũng không nỡ để Yến Ly ở chỗ tốt hơn.