Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tiểu Hồ Ly Bị Chủ Thần Bệnh Kiều Quấn Lấy

Chương 8: Thế Giới 1: Hào môn quý giá tiểu thiếu gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với nhu nhanh chóng đáp lại, ánh mắt tràn đầy cảm kích, “Cảm ơn cháu rất nhiều, tiểu thiếu gia. Cháu nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân quá vất vả.”

Cố Dư mỉm cười nhẹ nhàng, "Bá mẫu đừng lo, cháu biết tự chăm sóc mình mà."

Yến Ly đứng ở một góc phòng, im lặng quan sát. Anh cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ qua trong cuộc trò chuyện này, nhưng cũng không thể trách ai được. Cố Dư quá giỏi trong việc chiếm lấy thiện cảm của mọi người, kể cả mẹ anh.

Sau khi chào tạm biệt với nhu, Cố Dư không quên liếc nhìn Yến Ly một cái, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ bước ra khỏi phòng bệnh một cách thong thả, để lại Yến Ly với một cảm giác khó tả trong lòng.

Khi Cố Dư vừa rời đi, 101 không kìm được phấn khích,【Ký chủ đại đại, ngươi thật là lợi hại! Biết cách lợi dụng mối quan hệ với mẹ của Chủ Thần mà ghi điểm.】

Yến Ly nhìn theo bóng dáng Cố Dư, trong lòng vừa có chút cảm kích, vừa có chút bất đắc dĩ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến anh không kịp phản ứng hay thậm chí hiểu rõ toàn bộ ý định của Cố Dư. Nhưng dù sao, anh cũng không thể phủ nhận rằng Cố Dư đã giúp đỡ mẹ con anh trong hoàn cảnh khó khăn này.

“Tiểu thiếu gia a, khiến cho Tiểu Ly cùng ngươi đi thôi, không cần để nó ở đây suốt ngày canh chừng ta, nhìn cái bộ mặt lạnh lùng đó, ta nhìn mãi cũng thấy chán rồi.” Với Nhu nhìn một buổi trưa miệng cười nhan Cố Dư, đột nhiên đối với khuôn mặt không bao giờ cười của con mình liền mất đi hứng thú, dù sao nơi này cũng có bác sĩ chăm sóc.

Cố Dư đứng lên, nhướng mày nhìn về phía Yến Ly.

Yến Ly nhìn về phía mẹ mình, phát hiện bà cũng ra hiệu cho anh nhanh chóng rời đi.

Hảo đi.

Ra khỏi bệnh viện, Yến Ly vẫn luôn đi theo phía sau tiểu thiếu gia.

Hôm nay tiểu thiếu gia mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần tây, đường nét hoàn hảo của cơ thể hiện rõ dưới lớp quần tây. Sơ mi trắng hạ phần eo mảnh khảnh cứ lắc lư trong tâm trí Yến Ly.

“Còn chưa lên xe?”

Một tiếng quát lớn, đánh gãy dòng suy nghĩ của Yến Ly.

Lấy lại tinh thần, Yến Ly cuống quít bước vào xe, sau đó tự trách bản thân trong lòng, tiểu thiếu gia dù có vô dụng cũng không phải người mà mình có thể mơ tưởng, huống chi mình chỉ là món đồ chơi hắn mua về.

“Ngươi không có quần áo nào khác sao? Mặc bộ đồ rách nát này.”

Khác với nụ cười lịch sự trong bệnh viện, Cố Dư lúc này mới thể hiện bản chất thật sự. Đúng vậy, mình còn hy vọng xa vời cái gì nữa đây?

“Tới đây chỉ mang theo bộ quần áo này.”

Yến Ly nhấp nhấp môi, cúi đầu, không để lộ cảm xúc trong ánh mắt.

Cố Dư hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trở về biệt thự của Cố Dư.

“Tiểu thiếu gia, ngài đã trở lại, vương mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối, đã dọn lên bàn.”

“Hảo, vương mẹ ngươi đi trước nghỉ ngơi đi, để lại người hầu sẽ dọn dẹp.”

“Được rồi.”

Vương mẹ vui mừng lau tay, tối nay bà có thể về sớm để thăm cháu gái.

Vương mẹ rời đi, những người hầu khác cũng không dám tùy tiện trò chuyện với thiếu gia. Hôm nay Tiểu Hà vẫn còn trực bên ngoài biệt thự.

Cố Dư ngồi xuống, gắp một miếng xương sườn bỏ vào miệng, nếm thử, hương vị vẫn không thay đổi, vẫn là khẩu vị mà mình yêu thích.

Yến Ly đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống nền gạch men sứ, không biết tiểu thiếu gia có muốn mình ở lại hay không.

Ăn thêm một chút, Cố Dư nhìn thấy Yến Ly vẫn đứng ở đó, khóe mắt hơi nhướng lên, cảm thấy Yến Ly hiện giờ giống như một con chó trung thành, luôn đợi mệnh lệnh.

“Lại đây ăn cơm.”

Cố Dư tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình, đôi mắt híp lại như một chú mèo con lười biếng đang phơi nắng. Yến Ly vẫn ngồi vào vị trí buổi sáng, tuân theo mệnh lệnh.

"Trước lột cho ta con tôm," Cố Dư chỉ tay vào đĩa tôm trắng lớn chưa ai động tới.

Vài phút sau, Cố Dư hài lòng nhìn những con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, ăn vài con thì đã thấy no.

"Phần còn lại ngươi ăn đi," Cố Dư nói, và Yến Ly chỉ biết gật đầu.

"Đúng rồi, ăn xong rồi lên thư phòng gặp ta một chút," Cố Dư dặn dò trước khi đứng dậy rời đi, lên lầu.

Yến Ly nhìn đĩa thức ăn còn lại mà nhíu mày, thầm nghĩ sao lại có người ăn ít như vậy.

Trong khi đó, Cố Dư đi vào thư phòng, lật xem những tư liệu về Yến gia mà Tiểu Hà đã chuẩn bị, cùng với một số thông tin về Phương gia. Dù mấy năm nay cả Yến gia và Phương gia đều dần xuống dốc, nhưng hoàn cảnh của Phương gia có phần khó khăn hơn.

Khác với Yến gia dựa vào mối quan hệ với nữ nhân để phát đạt, Phương gia là một gia tộc cũ kỹ, và nếu như việc Phương Nh·iếp thích nam nhân bị lộ ra ngoài, thì Phương Nh·iếp sẽ gặp rắc rối lớn. Cố Dư tuy không thích lo chuyện người khác, nhưng ít nhất cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau.

【Ký chủ, ký chủ, ngươi biết hảo cảm độ của Chủ Thần đại nhân đã tăng đến bao nhiêu không?】101 vui mừng thông báo.

Cố Dư bị tiếng reo hò của hệ thống làm đau đầu.

【Ngạch... được rồi, hảo cảm độ của Chủ Thần đại nhân đã tăng đến 30%!】101 tiếp tục reo lên, không để ý đến sự không hài lòng của Cố Dư.

"Ta đã biết, lần sau ngươi có thể không cần kêu la như thế không?" Cố Dư giáng một đấm xuống bàn.

101 thấy cú đấm của Cố Dư khiến cái bàn có một chút vết rách, liền lúng túng trả lời.

【Được... được, lần sau... sẽ không... kêu la nữa...】
« Chương TrướcChương Tiếp »