Chương 12: Cô Rõ Ràng Muốn Cướp Bóc Của Hắn! (2)

Bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều người mất tích hoặc chết ngoài ý muốn ở tinh cầu này.

Nhưng mà, nếu không ở Ám Tinh, cũng không có nhiều người dám tùy ý gϊếŧ người khác.

Tô Tuyền nhanh chóng trở lại phòng, thu thập tốt đồ vật của chính mình. Vốn dĩ muốn chạy trốn bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Có lẽ người nọ chết quá đột ngột, không có kịp khóa chế độ ngủ đông, chờ sau khi chế độ chờ được giải trừ, ngay lập tức có một giao diện kỳ quái nhảy ra.

Mục tiêu treo giải thưởng: [ ảnh chụp – tên họ không biết ]

Cấp bậc treo giải thưởng: ☆

Tiền thưởng truy nã: 50 vạn tinh nguyên.

Ghi chú: bất luận sống chết, yêu cầu mục tiêu toàn thây cùng với chiếc xe (hình ảnh), xuất hiện lần cuối ở Mê Mộng Chi Thành, tinh cầu số 233 (tọa độ không cảng).

Tô Tuyền: “………….”

Bức ảnh kia vẫn là khuôn mặt giống quỷ chết đói lúc đăng ký làm nhân viên tái chế.

Cô có chút không hiểu mà lật xem giao diện này.

Sau khi mở ra trang khác, tất cả đều là dày đặc tin tức treo thưởng, bất luận là cái nào thì tin tức đề ra đều có hình thức giống nhau.

“Đây là trang web treo giải thưởng gϊếŧ người sao?”

Tô Tuyền không nhịn được mà chửi.

Hơn nữa xem địa chỉ không giống như là địa chỉ web thông thường.

Tô Tuyền nhịn không được tìm hiểu một chút, phát hiện cái này hình như là Ám võng.

Là cái loại không theo con đường thông thường để tìm thấy địa chỉ web, cần phải yêu cầu cài đặt và ủy quyền đặc biệt để vào.

Cô lật xem danh sách treo thưởng, đại khái đã hiểu.

Cấp sao là thực lực mạnh yếu của mục tiêu giải thưởng.

☆ là không sao, đều là người thường.

★ là một sao, chỉ cần là dị năng giả bị treo giải thưởng đều có ít nhất một sao.

Nhưng mà mục tiêu treo giải thưởng một sao, cho dù là dị năng giả cũng không mạnh lắm.

Từ hai sao trở lên, chính là dị năng giả có thực lực.

Nếu nói một người thường dám cầm một khẩu súng gϊếŧ mục tiêu một sao, thì mục tiêu hai sao thường bị gϊếŧ bởi dị năng giả, nếu không rất có thể sẽ bị gϊếŧ ngược lại.

Cấp sao càng cao thì số người càng ít.

Treo giải không sao có mấy chục trang.

Cấp bậc cao nhất là bảy sao chỉ có nửa trang.

Tô Tuyền không xác định bảy sao có trình độ sức mạnh như thế nào, những tin tức treo giải bảy sao đều vô cùng mơ hồ.

Ví dụ cái thứ nhất treo bảy sao chính là người có tiền thưởng cao nhất, căn bản không có ảnh chụp, chỉ có một cái danh hiệu.

Mục tiêu treo giải thưởng: [ Tay Thái Dương ]

Cấp bậc treo giải thưởng: ★★★★★★★★★

Tiền thưởng truy nã: 90 ngàn tỷ tinh nguyên.

Cô nhìn số tinh nguyên mà hoa cả mắt, “90 ngàn tỷ?!”

Quốc khố Liên Bang cũng không có nhiều tiền như vậy đi?

Tô Tuyền không nhịn nổi hiếu kỳ, phát nhắn tin cho người duy nhất trong danh bạ.

Qua vài phút, bên kia truyền đến giọng nói.

“Treo giải thưởng ở Ám võng?”

Tai nghe truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính, bên đó có chút hỗn loạn, còn có thể nghe thấy tiếng súng.

Tô Tuyền: “Ách, đúng, tôi chính là có chút tò mò, treo giải thưởng bảy sao, chỉ có danh hiệu liền tính thật sự gϊếŧ được mục tiêu, làm cách nào để xác định mình gϊếŧ đúng người?”

Qua vài giây, tai nghe truyền đến âm thanh.

“Nếu cô không biết danh hiệu có ý nghĩa gì, cùng với loại lo lắng vớ vẩn này, vậy khẳng định cô không có năng lực gϊếŧ chết bất kỳ một ai trong đó.”

Tô Tuyền: “……Cho nên bọn họ đều rất mạnh? Hoặc là đều vô cùng vô cùng mạnh?”

“Mấy cái bảy sao kia?”

Tô Tuyền: “Ân.”

“Tạm được.” (Anh nhà ghen ó, cute xỉu)

Tô Tuyền: “…..Vì sao bọn họ được bảy sao? Có tiêu chuẩn là gì?”

“Có thể hủy diệt tinh vực.”

Tô Tuyền: “?”

Tô Tuyền mờ mịt mà chớp mắt một cái, “Đó là có ý gì? Đem một tinh vực, tinh cầu đều hủy diệt sao?”

“Nghĩa là trong phạm vi một tinh vực đều không còn vật chật nào.”

Tô Tuyền đầy thắc mắc: “Việc này đối với anh mà nói gọi là ‘tạm được’? Vậy như thế nào mới gọi là ‘rất lợi hại’? Búng tay một cái hủy diệt cả vũ trụ sao?”

Thế giới này có người có giá trị vũ lực đỉnh tới loại trình độ này sao?

Ngẫm lại trong thời đại Đế quốc theo nguyên tác, người mạnh nhất toàn bộ vũ trụ hẳn là hoàng đế.

Trong văn miêu tả hắn có sức mạnh có thể dễ dàng hủy diệt tinh vực, búng tay một cái có thể làm muôn vàn hạm đội hôi phi yên diệt

Nhưng mà nói là như vậy, sau khi nữ chủ gặp lại nguyên soái, Đế quốc đã cai trị biển sao, không hề có đại chiến bùng nổ.

Huống chi trọng điểm vẫn là chuyện xưa của nam nữ chủ, loại cảnh tượng đó cũng không xuất hiện qua làm người khác hoài nghi có phải là quá khoa trương rồi hay không.

Hiện giờ xem ra là thật?

Trong lòng Tô Tuyền bỗng dâng lên cảm giác hưng phấn xưa nay chưa từng có.

Kịch bản sinh tử ngược luyến trong nguyên tác vẫn là một phần nhỏ.

Ở trước quyền hạn sức mạnh cao nhất trong thế giới này quản cái gì luyến ái! Nhanh chóng tu luyện biến cường mới là chính đạo!

Lúc này, một mảnh tạp âm hỗn loạn kết thúc.

Tiếng nói trầm thấp lãnh đạm của người nào đó truyền đến: “Nếu ngày nào đó cô có thể hủy diệt một cái vũ trụ, tôi khẳng định sẽ không dùng ‘tạm được’ để đánh giá cô.”

Tô Tuyền: “?”

Có phải người này đầu óc có vấn đề hay không?

Tô Tuyền; “Nếu tôi có thể hủy diệt vũ trụ, tôi sẽ không để ý đến anh đánh giá tôi như thế nào, bất kỳ ai đánh giá tôi đều không để ý.”

“Nga.”

Hắn nhàn nhạt mà nói: “Hiện tại là ai bị một cái treo thưởng không sao làm cho sứt đầu mẻ trán? Dù sao cũng không phải là tôi.”

Tô Tuyền: “…...”

Cảm giác hưng phấn tức khắc tan thành mây khói.

Tô Tuyền: “Anh làm sao mà biết được?”

“…...Cô đột nhiên hỏi treo giải thưởng Ám võng, tôi tùy tiện tìm đến treo giải thưởng mới nhất, nhìn thấy ảnh chụp của cô.”

Chết tiệt.

Tô Tuyền nghe đến đây, cũng nghiên cứu cái danh sách treo giải thưởng một chút.

Danh sách có chức năng sàng lọc cùng sắp xếp.

Ví dụ như đem phương thức sắp xếp từ thời gian tuyên bố nhiệm vụ sửa thành tiền thưởng từ cao đến thấp.

Lại vào treo giải không sao.

Vừa thấy chính mình được treo thưởng ở trang đầu tiên trong toàn bộ giao diện linh tinh.

Trách không được treo giải thưởng mới ra không bao lâu cô đã gặp phải sát thủ.

Nói không chừng tên sát thủ kia thường xuyên theo dõi treo giải thưởng không sao, hơn nữa dựa theo phương thức sàng lọc như vậy.

Tô Tuyền: “Có phải hay không chỉ khi tôi gϊếŧ người tuyên bố nhiệm vụ, mới có thể gỡ xuống cái treo giải thưởng này?”

Tai nghe lần nữa vang lên tạp âm, hình như là tiếng súng, lại có tiếng còi xe.

“Đã treo giải thưởng thì tiền liền bỏ ra rồi, trừ phi cô có thể cướp được tài khoản của người treo giải, nếu không cũng không được.”

Cũng phải.

Tô Tuyền thở dài.

“Dị năng của cô thế nào rồi?”

Người bên kia hỏi.

Tô Tuyền bị cái treo giải thưởng làm cho tâm phiền ý loạn, nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt.

Tô Tuyền: “Tôi không biết nên trả lời anh như thế nào, tiêu chuẩn đánh giá của anh quá cao. Tôi vốn dĩ muốn nói ‘còn được’, nhưng tôi lại sợ anh cho rằng tôi có thể hủy diệt một tinh vực.”

“Quá trình nằm mơ đến đây kết thúc.”

Người bên kia lạnh lùng nói, “Tỉnh, tỉnh, cô nên chạy trốn đi.”

Tô Tuyền: “…...”

Đậu móe.

Tuy rằng rất đáng giận nhưng tên này nói cũng không sai.

Tô Tuyền cắt đứt liên lạc, thu thập đồ vật chạy trốn.

Cô đội mũ, mặc áo khoác, đeo mặt nạ hô hấp cùng kính quang lọc, đem mặt che kín mít, sau đó trở về quảng trường ngầm chỗ Hiệp hội lính đánh thuê.

Vốn dĩ Tô Tuyền đang phát sầu vấn đề thuê nhà, trước mắt lại bị treo giải thưởng, liền không có chỗ ở cố định.

Hơn nữa, nếu về sau có thể mua một chiếc phi thuyền, ở trong đó cũng không tồi.

Tóm lại việc cấp bách trước mắt vẫn là kiếm tiền.

Nhất thời cô cũng không quá muốn nhờ ân nhân cứu mạng giúp đỡ vạn nhất tên kia vì 50 vạn tinh nguyên đem cô bán thì sao?

Tuy rằng nhìn qua hắn không giống người có thể vì tiền mà động tâm. Rốt cuộc một đơn nhiệm vụ của những người đứng đầu lính đánh thuê một giây mấy trăm vạn thậm chí hơn một ngàn vạn.

Mà hắn hình như còn có chuyện muốn nhờ cô làm.

Nhưng là vạn nhất đâu?

Sự tình liên quan đến tính mạng ai dám mạo hiểm.

Tô Tuyền xem nhiệm vụ ngày hôm qua chưa ai nhận, tùy tiện tìm cái nửa đêm về nhà bị người theo dõi, muốn đánh biếи ŧɦái.

[ Bần cùng đói khát, không có ai quan tâm ] : Cô có ở đây không?

[ Bần cùng đói khát, không có ai quan tâm ] : Cô ở con phố số mười trong nội thành? Hai mươi phút nữa tôi sẽ tới, biếи ŧɦái ở gần đó sao?

Cô vừa mới tiêu hao hai lần sử dụng dị năng, hiện giờ đã khôi phục đến bảy tám phần, lại qua hai mươi phút cũng có thể hoàn toàn khôi phục như cũ.

Qua vài phút, cố chủ đáp.

[ Một quả chanh đường ] : Vậy cô đến nhanh đi, tôi kéo dài thời gian tan tầm trong chốc lát, tôi phát vị trí cho cô, cô nấp ở đó là có thể nhìn thấy.

[ Một quả chanh đường ] : {ảnh chụp.jpg}

[ Một quả chanh đường ] : Chính là người này.

Nhiệm vụ lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đến gần nửa đêm, ven đường quảng trường số mười dần thưa thớt người.

Cố chủ tan tầm về nhà, dọc theo lối đi bộ không nhanh không chậm mà đi tới.

Tên theo dõi chưa từng che giấu ý đồ, cách khoảng 30 mét, như bóng ma bám theo cố chủ, còn thường dùng quang não chụp lén.

Tô Tuyền ở góc đường xem đến rõ ràng.

Cô móc ra chiếc côn của tên cướp bóc trước đó, nghênh ngang mà đi qua, ngăn tên bám đuôi lại.

Tô Tuyền: “Huynh đệ, tôi dạo này có chút kẹt tiền, mượn hai cái tiền tiêu hoa?”

Đó là tên nam nhân trung niên đáng khinh, bị người ngăn lại không chút sợ hãi nhìn cô.

Có lẽ ngoại hình của cô không có lực uy hϊếp, người kia do dự một chút, trực tiếp hướng cô nhào tới.

Điện quang chợt sáng lên nơi góc đường âm u.

“……”

Mười giây sau, tên theo dõi ngã trên mặt đất run rẩy, ngất đi.

Cố chủ đi tới, có chút kinh ngạc, “Hắn chết rồi sao?”

“Không có a~.”

Tô Tuyền lắc đầu, “Vẫn còn hô hấp, cô vừa lòng không?”

Cố chủ có điểm thắc mắc: "Vì sao cô lại giả dạng cướp bóc? Vì sao không trực tiếp cảnh cáo hắn?”

“Hai người không phải đồng nghiệp sao? Vạn nhất hắn trả thù cô thì sao? Tôi lại không có khả năng mỗi ngày đi theo cô.”

Tô Tuyền mở tay ra, “Như vậy hắn sẽ không nghĩ tới trên đầu cô, còn sẽ chủ động tránh đi còn đường này bởi vì có khả năng bị cướp bóc.”

Cô vừa nói vừa ngồi xuống, cầm lấy quang não của nam nhân trung niên kia.

Loại này không quý giá, nhưng hẳn là có thể bán lấy tiền.

Tô Tuyền: “Tôi sẽ mang cái này đi, chờ hắn tỉnh lại phát hiện quang não không còn sẽ tin rằng tôi là cướp bóc.”

Cố chủ: “……”

Cô rõ ràng chính là muốn cướp bóc của hắn! Cô cũng không che giấu một chút!