Chương 20: Chết. (2)

Nam nhân tóc đen nhàn nhạt liếc cô một cái, dường như không nghĩ điều cô đánh giá là đúng.

Tô Tuyền tức khắc lâm vào trầm tư.

Đồ mà huynh muội Dung gia muốn lấy từ trong tay Hàn Dự, vô cùng có khả năng chính là Tủy Thạch —— hơn nữa trong nguyên tác bọn họ đã thành công.

Như vậy, nếu trong nguyên tác Hàn Dự vì báo ân đưa Tủy Thạch cho bọn chúng, huynh muội Dung gia lấy Tủy Thạch làm cái gì? Có lẽ giống như Hàn Dự bây giờ, cũng dùng để thông đồng quý tộc quyền thế nào đó?

Rốt cuộc Tủy Thạch có lợi ích gì? Chắc không chỉ là lấy làm trang sức, vật phẩm lưu trữ đi?

Tô Tuyền: “Hiệp hội, hoặc là nói gia tộc Stone, vì sao lại thu mua Tủy Thạch?”

“Có rất nhiều nguyên nhân.”

Nam nhân tóc đen một tay chống cằm, tùy ý mà nói, “Tủy Thạch có thể kích phát dị năng dưới điều kiện nhất định.”

Tô Tuyền kinh ngạc, “Biến người thường thành dị năng giả?”

Hắn khẽ gật đầu.

Hảo gia hỏa.

Đây là việc mà không phải ai cũng biết, cả những lính đánh thuê cũng không biết sử dụng Tủy Thạch.

Tô Tuyền: “Sao anh biết được?”

“Mỗi người đều biết đi.”

Tô Tuyền: “…………”

Dứt khoát mắng tôi không phải người đi, hà tất uyển chuyển như vậy.

Tô Tuyền: “Anh nói có rất nhiều nguyên nhân, trừ bỏ cái này, cái khác là gì?”

“Tiến thêm một bước, tăng dị năng đặc thù lên.”

Hắn nhìn nhìn bộ dáng tiểu cô nương hai mắt sáng lên, đánh tan ảo tưởng đối phương, “Hiện tại cô không được.”

Tô Tuyền: “Vì sao?!”

“Chỉ có người khai phá ra chiều sâu của dị năng đặc thù và hoàn toàn nắm giữ, mới có cơ hội tiến hành tăng lên.”

Được thôi.

Tô Tuyền cũng nhận thấy mình còn kém rất xa, rốt cuộc cô nhận ra dị năng của mình mới khai phá.

Muốn đạt được trình độ gọi là hoàn toàn nắm giữ, chỉ sợ mấy năm cũng không nhất định có thể đạt được.

Nhưng nếu nói dưới điều kiện nhất định, Tủy Thạch có thể kích phát dị năng của người thường—— những tập đoàn lớn thu mua Tủy Thạch, chảng lẽ họ muốn đem cư dân trong lãnh địa của bọn họ biến thành dị năng giả?

Hoặc là thành viên gia tộc bọn họ cần Tủy Thạch để tăng năng lực? Hoặc là bọn họ lấy nó để khen thưởng, tặng cho những người nguyện trung thành với bọn họ?

Như vậy có thể hoàn toàn lý giải được.

Tô Tuyền thở dài, dựa vào trên ghế.

Trong phòng ấm áp hòa hợp, sương mù bốc hơi thành một mảnh sương mờ mờ lên tường kính.

Các ánh đèn màu bên ngoài đường phố đều trở nên mơ hồ lên.

Đèn xe, đèn đường, biển quảng cáo cùng hình chiếu quang não, lung tung rối loạn mà hòa vào nhau trong bóng đêm lấp lánh nhấp nháy.

“Đúng rồi ——”

Cô quay đầu lại.

Nam nhân tóc đen nghiêng mặt nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Sương mù trên pha lê dần dần trở nên loãng, ánh sáng sặc sỡ xuyên qua tủ kính, chiếu đến hàng lông mi mảnh dài của hắn, lại rơi vào trong mắt sâu tựa hồ xanh ngọc.

Trong nháy mắt, đôi mắt hắn như là giấu kín muôn vàn phong cảnh ngày xuân.

Rõ ràng lúc này đúng là trời đông giá rét.

Bỗng nhiên Tô Tuyền quên lời mình muốn nói.

Qua vài phút, cô nhìn thời gian, “Chúng ta cần phải đi.”

Dọc theo đường đi, Tô Tuyền đều đang cân nhắc cách dùng năng lực mới.

Mức độ tự do khai thác của năng lực này không cao lắm.

Đầu tiên, cũng không phải muốn biến thành thì biến thành cái đấy, mà là chỉ có thể biến thành ngươi bạn vừa đυ.ng vào.

Cô thử vài lần, đều chỉ có thể biến thành hình dáng tên gian thương trung gian đáng chết.

Đương nhiên, chỉ cần cô đi chạm vào vài người, vấn đề này cũng được giải quyết.

Đến nỗi đem năng lực này biến đổi trên người người khác, để cho người khác thay đổi bộ dạng —— cũng là chỉ có thể biến thành người cô từng đυ.ng vào.

Mặt khác, việc sử dụng và duy trì năng lực này đều vô cùng vô cùng tiêu hao thể lực.

Cô nghỉ ngơi một đoạn thời gian, còn ăn một bữa cơm, không sai biệt lắm đã hoàn toàn khôi phục, nhưng duy trì biến thân vài giây như vậy đều sẽ cảm thấy có chút mệt.

Trách không được cho dù là bản thân thương nhân trung gian đều không thường dùng năng lực này.

Hơn nữa với nghề nghiệp của hắn, vốn dĩ tình huống cần hắn sử dụng loại năng lực này cũng không quá nhiều, huống chi hắn còn mang theo một đám bảo tiêu.

Trải qua mấy tháng thực hành, Tô Tuyền vô cùng xác định, dị năng bị phục chế của mình có thể tăng lên ví dụ như điện lưu cùng dị năng tinh thần.

So với lúc ban đầu mới phục chế được, hiện tại cô đã khám phá ra càng nhiều cách dùng.

Năng lực biến thân hẳn là cũng không ngoại lệ.

Bất quá, có lẽ cô hẳn là rút ra càng nhiều thời gian đi đề cao tố chất thân thể.

Lúc bọn cô đến Hiệp hội lính đánh thuê, trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như cũ, tụ tập không ít người tốp năm tốp ba.

Có cãi nhau giữa đồng đội, cùng có hai bên cãi nhau, còn có cãi nhau với đối thủ cạnh tranh đoạt nhiệm vụ.

Chợt Tô Tuyền dừng bước, đưa quang não thương nhân trung gian cho hắn.

“Anh đi xuống trước đi, tôi có chút việc.”

Người bên cạnh không tỏ ý kiến, lập tức đi đến thang máy, trên đường còn gặp người nào, như là nhân viên công tác Hiệp hội.

Người mặc quần áo nhân viên công tác dường như lộ ra thái độ cung kính, còn có chút khẩn trương, thấp giọng nói gì đó.

Nam nhân tóc đen mắt xanh gật gật đầu.

Nhân viên công tác mau chóng dẫn hắn vào thang máy, thậm chí lộ vẻ nơm nớp lo sợ.

Tô Tuyền nhìn thoáng qua, xoay người rời đi đại sảnh.

Hiện tại là hơn 1 giờ sáng, bên ngoài ngầm quảng trường có chút quạnh quẽ, có một ít cửa hàng còn sáng đèn, còn có màn hình quảng cáo lập lòa, khắp nơi dần thưa người.

Nhìn qua như là hiện trường quỷ ám.

Cô về phía trước đi rồi một đoạn, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh, “Sao lại co đầu rụt cổ? Xuất hiện đi.”

Vài đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống.

Mẹ nó.

Tô Tuyền phun tào trong lòng một đợt, biết lần này xảy ra vấn đề.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ rằng có một người theo dõi thôi, xem ra những người khác là đi theo sau người kia.

Hai nam hai nữ đứng đầu đều là tóc đen mắt đen, khuôn mặt cùng cô có chút tương tự.

Đương nhiên cũng chỉ có như vậy ba bốn phần tương tự thôi.

“Quả nhiên ——”

Tô Tử Nhiêu tựa hồ muốn mắng người, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, nhếch miệng cười, “Tiểu tiện nhân, không nghĩ tới thật đúng là ngươi.”

Tô Tuyền ánh mắt lập loè, rồi lộ ra một bộ dáng hoảng sợ lại mê mang, “Sao lại là các ngươi —— các ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?”

Tô Tử Nhiêu nhìn biểu cảm của cô, nhận ra khả năng cô nghĩ chính mình cùng bọn kia là một đám, phỏng chừng nghĩ kẻ thù khác.

“Ha ha, không ngờ tới dị năng muội muội của tao là truy tung đi.”

Hắn đắc ý dào dạt mà vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, “Em ấy vừa mới chạm vào mày một chút, trong vòng một ngày, trừ phi mày chạy khỏi tinh cầu này, nếu không bọn tao đều có thể tìm được mày.”

Mắt Tô Tuyền sáng rực lên, “Nga? Dị năng truy tung?”

Người Tô gia: “?”

Cô mang kính râm, bọn họ không thấy ánh mắt của cô, nhưng mà nghe ngữ khí kia cũng không giống đang sợ hãi.

Ngược lại là hưng phấn khi nhìn thấy đồ mình thích.

—— không phải bị dọa ngu đi?

Có người cười nhạo một tiếng, “Tôi cho rằng mười năm sống ở Hoang Tinh đã là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cô, không nghĩ tới cô còn tới Ám Tinh.”

Tô Tuyền: “Ân? Các ngươi đang nói cái gì? Nhận sai người sao?”

“Mẹ nó, đừng giả vờ nữa, người trong hội sở giải trí kia chính là mày đi!”

Tô Tử Nhiêu cả giận nói, “Mày đã sớm biết bọn tao là ai, lúc ấy mày là cố ý —— thật không nghĩ tới, mày làm tinh tặc, còn cùng bọn buôn người thông đồng làm bậy, thật không xứng với họ Tô gia!”

Tô Tuyền: “Các ngươi cũng xứng quyết định ta họ gì? Cũng không soi gương nhìn gương mặt của chính mình? Ai đều sẽ không tin tưởng các ngươi cùng ta có huyết thống quan hệ.”

Mấy người kia giận tím mặt.

Trong ấn tượng của bọn họ, một cô nhi từ Hoang Tinh trở về gia tộc, tất nhiên sẽ vạn phần cảm kích sau đó khom lưng cúi đầu, cung kính với bọn họ.

Rốt cuộc đó là đồ quê mùa lớn lên trong đống rác, chỉ sợ liền quang não đều không biết dùng.

Huống chi, cha mẹ gia hỏa này đã chết sớm, hiện giờ gia chủ là thúc thúc của cô, chỉ mang cô về để lấy di sản, tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với cô.

Nếu bọn họ bố thí quan tâm một chút, về sau cô nhi này mới có thể sống tốt hơn một chút ở gia tộc.

Chính là ——