Chương 23: Thật Đáng Tiếc Cho Khuôn Mặt Đó! (2)

Vốn dĩ Dung Nhân cũng không muốn nhiều lời, đó là việc của gia tộc. Chính là nghe đối phương nói, ả thấy khó chịu.

Nhưng ả không biểu hiện mình không vui, ngược lại cười khanh khách mà dò hỏi: “Em dò hỏi cư dân Hoang Tinh, còn hỏi người công ty tái chế, mới biết anh được người khác cứu.”

Hàn Dự không tỏ ý kiến.

Hắn có đôi mắt đen nhánh, lúc không cười trông có vẻ lãnh khốc vô tình.

Trong lòng Dung Nhân chợt lạnh.

Hàn Dự tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, thực mau thu liễm biểu tình này, “Nơi này rất nguy hiểm.”

Dung Nhân hơi hơi sửng sốt, “Cái gì?”

Xem xét việc ả đi cứu hắn, Hàn Dự nhẫn nại nói: “Viên tinh cầu này rất nhanh sẽ trở nên hỗn loạn, tốt nhất cô không nên ở nơi này quá lâu.”

Dung Nhân cười cười, “Em biết, em nghe nói có người phát hiện khoáng mạch Bạch Long Tinh ở tinh cầu số 233 ——”

“Dừng.”

Hàn Dự khẽ lắc đầu, “Đừng nói việc này.”

Bọn họ rời xa cửa Hiệp hội.

Dung Nhân nhận ra, bởi vì chính mình đi Hoang Tinh cứu người mà hắn đối chính mình có chút hảo cảm, dứt khoát liền tiếp tục lôi kéo đề tài này không bỏ.

Dung Nhân: “Trước đây em chưa bao giờ đi Hoang Tinh, em cũng mới biết được cư dân Hoang Tinh sinh hoạt khó khăn như vậy——”

Ả vừa nói vừa giấu đi chán ghét trong mắt, lộ ra biểu cảm ưu thương, “Tiểu hài tử ở đó đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tuổi nhỏ phải đi ra ngoài làm việc ở mảnh đất phóng xạ nguy hiểm.”

Hàn Dự cũng nhăn mi lại.

Hắn theo bản năng nghĩ tới ân nhân cứu mạng chính mình.

Dung Nhân giả bộ lơ đãng hỏi: “Lại nói tiếp, người cứu anh cũng là dân bản xứ đi?”

“Ừ.”

Hàn Dự không nghĩ nhiều, “Tuổi không lớn, nhìn khoảng 15-16 tuổi——”

Theo bản năng Dung Nhân nhớ tới hình đăng kí của công nhân kia.

“A?”

Ả tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Vậy cũng chỉ là học sinh trung học a? Hiện tại người kia thế nào? Em đoán khẳng định anh mang cô ấy rời khỏi Hoang Tinh đi.”

Hàn Dự lắc lắc đầu, “Cô ấy đi rồi.”

Dung Nhân nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Sao lại như vậy? Cô ấy đã xảy ra chuyện sao?”

“Không, tôi cũng không biết, lúc tôi sắp rời khỏi, cô ấy đã rời đi Hoang Tinh, rất có thể ở viên tinh cầu này.”

Xác thật.

Dung Nhân cười lạnh trong lòng.

Treo giải thưởng đầu người trên Ám võng vẫn luôn không gỡ xuống, nhưng thật ra có mấy người liên hệ bọn họ, nói là có thông tin của mục tiêu, hỏi bọn cô muốn hay không.

Nhưng mà tình báo những người đó đưa ra không giống nhau, có người nói mục tiêu là dị năng giả loại tinh thần, có người nói là dị năng giả lôi điện, hơn nữa bọn họ đều không đưa ảnh chụp toàn mặt.

—— bất quá cái tiện dân Hoang Tinh kia là người thường!

Hai huynh muội bọn họ khinh thường loại người này, trừ bỏ thân phận, tự xưng là dị năng giả cùng người thường có cách biệt một trời.

Lui một bước nói, liền tính người nọ thật biến thành dị năng giả, kẻ hèn mấy tháng trời, chẳng lẽ còn có thể khai phá ra dạng dị năng gì?!

Thật là buồn cười.

Sát thủ hoặc lính đánh thuê Ám Tinh, mỗi người phẩm tính ti tiện, tưởng lừa tiền bọn họ thôi!

Bởi vậy treo giải thưởng đến nay không có tiến triển.

Nhưng Dung Nhân cảm thấy tiện dân kia chỉ sợ đã sớm chết thảm phơi thây trên đường phố ở Mộng Thành.

Nơi ăn thịt người không nhả xương này, một người xuất thân Hoang Tinh chỉ biết nhặt rác rưởi, dựa vào cái gì có thể sống sót?

“Vì sao?”

Dung Nhân có chút nghi hoặc hỏi: “Vì sao cô ấy đến Ám Tinh? Có lẽ cô ấy đi nơi khác thì sao?”

Hàn Dự không nói gì.

Hắn đã sớm ở không cảng Hoang Tinh tra tìm quá ký lục, trong lòng biết ân nhân cứu mạng tám phần là tới Ám Tinh.

Đương nhiên cũng có thể từ nơi này chuyển đi tinh cầu khác.

Bất quá cô ấy từng nói mình không có tiền, mua vé tàu ở Ám Tinh vô cùng đắt, dù cô bán súng của hắn đi cũng chưa chắc đủ.

Vé tàu giá rẻ đương nhiên cũng có, chỉ là hoặc là đi hướng khác Ám Tinh, hoặc là đi hướng Hoang Tinh đất cằn sỏi đá, cũng không có gì ý nghĩa.

“Thật là kỳ quái.”

Âm thanh Dung Nhân đánh gãy hắn tự hỏi.

Hàn Dự: “Cái gì?”

“Một tiểu hài tử cứu anh, lại rời khỏi Hoang Tinh?”

Tròng mắt Dung Nhân di chuyển.

“Tôi nghĩ bất luận cô ấy đi đâu, khẳng định có việc quan trọng, nếu không cũng không đến mức bỏ hắn bị bệnh ở nhà.”

Không biết có nghe ra ý chỉ trích trong đó, Hàn Dự vẫn chưa nói tiếp.

Dung Nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu là cô ấy cứu anh, hẳn cô ấy đã thấy phi thuyền của anh đi? Cô ấy nhìn thấy phi thuyền của anh bị phá huỷ ?”

Hàn Dự khẽ gật đầu.

Dung Nhân: “Cho nên —— có lẽ cô ấy nghe nói bọn em tìm anh, cho rằng bọn em đuổi theo gϊếŧ người, cô ấy sợ chọc phải phiền toái, liền chạy đi?”

Ả nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải Hàn Dự đem người phái đi, cũng chỉ có như vậy một loại khả năng.

Nếu không một tiện dân nhặt rác rưởi ở Hoang Tinh, theo lẽ nên gắt gao bám chặt loại người như Hàn Dự.

Đến lúc đó bất luận bị an bài như thế nào, đều coi như nhanh chóng sung sướиɠ, không bao giờ trải qua cuộc sống địa ngục nghèo khổ nữa.

Biểu tình Hàn Dự chợt ngẩn ra tựa hồ không nghĩ đến loại này khả năng, trong mắt xẹt qua chút cảm xúc phức tạp.

Dung Nhân cong cong khóe miệng, ngữ khí ôn hòa mà nói: “Cũng không thể trách nàng, rốt cuộc chỉ là tiểu hài tử, cảm thấy sợ hãi cũng thực bình thường.”

Hàn Dự nhìn ả một cái, “Cô so cô ấy không lớn hơn bao nhiêu.”

Dung Nhân lấy không hiểu lời này có ý gì, “Em đã thành niên chỉ nhỏ nhỏ hơn anh ba tuổi.”

Hàn Dự không tiếp lời nói này, “Cô ấy đã cứu ta, bất luận như thế nào, nếu cô ấy còn ở nơi này ——”

Hắn thở dài, “Vốn dĩ tôi muốn tìm cô ấy nhanh hơn một chút, bất quá mấy tháng trước có việc trì hoãn, hy vọng hiện tại cô ấy còn tốt.”

Dung Nhân rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, “Cô ấy nhất định không có việc gì.”

Kế tiếp bọn họ bắt đầu đàm luận một ít sinh ý gia tộc.

Sau đó Dung Nhân nhắc tới việc trong trường học.

Tô Tuyền nghe xong hai câu liền nhận ra hai người bọn họ đều là sinh viên, cùng trường học, không cùng chuyên ngành, khóa.

Hiện tại thế cục rung chuyển, rất nhiều trường học cao đẳng đều mở ra hình thức học mở, bọn học sinh có thể lựa chọn không lên lớp nghe giảng, tham gia khảo thí là được.

Hai người đều là loại tình huống này.

Bọn họ học trường Đại học quân sự Liên Bang, tổng cộng có mười mấy phân hiệu, những cái đó trường học đều ở khu tinh vực trực thuộc Liên Bang, hiện giờ vẫn phồn vinh dồi dào như cũ.

Hai người nói nói tựa hồ càng thêm đầu cơ, đáng tiếc Dung Nhân có việc phải vào Hiệp hội lính đánh thuê, ả liền chủ động mời Hàn Dự ăn cơm vào ngày mai.

Bất quá Hàn Dự cự tuyệt, tỏ vẻ chính mình mấy ngày nay đều phải vội.

Dung Nhân có chút tiếc hận, chỉ có thể tạm biệt hắn, quay người chuẩn bị tiến vào Hiệp hội lính đánh thuê.

“!”

Dung Nhân bỗng nhiên bị người đυ.ng phải một chút.

Người nọ vội vã đi qua, trên áo khoác dính đầy vết máu, giống như vừa mới từ lò sát sinh bò ra.

“Đồ lính đánh thuê dơ bẩn này!”

Dung Nhân nhẹ giọng mắng một câu, nỗ lực áp xuống ghét bỏ cùng tức giận trong mắt.

Chẳng sợ ả rất xem thường bọn họ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhóm lính đánh thuê này ít nhiều đều có chút thực lực.

Người vừa đi qua khắp người toàn máu, hành động nhìn không ra chút thương thế nào, hơn phân nửa là máu người khác.

Loại người này không có khả năng mặc người xâu xé, cũng rất khó gϊếŧ chết trong nháy mắt, nếu ả muốn đối phương trả giá đại giới, tất nhiên sẽ biến thành một hồi chiến đấu.

Trong thời gian ngắn không kết thúc.

Chính mình muốn nói chuyện với cao tầng Hiệp hội, không thể ở cửa nháo ra cái gì.

“Các ngươi thất thần làm gì!”

Dung Nhân hít sâu một hơi, hướng bọn bảo tiêu cắn răng nói: “Đưa Ô Ngưng cho ta!”

Lần này tên kia gặp may mắn!

“……”

Sau khi rời Hiệp hội lính đánh thuê, Tô Tuyền ngừng lại, đứng ở ven đường trầm tư.

Cô cảm giác mình xác thật phục chế dị năng muội muội Tô Tử Nhiêu.

Từ lời nói của Tô Tử Nhiêu có thể phán đoán ra dị năng kia có thể viễn trình truy tung mục tiêu.

Đại khái sau khi chạm vào người nào đó, trong thời gian nhất định có thể xác định vị trí đối phương.

Đương nhiên có hạn chế là hai bên phải ở cùng tinh cầu.

Đối với dị năng này Tô Tuyền hoàn toàn không quá muốn, thậm chí không xác định chính mình có thể dùng hay không, nhưng mà cơ hội hiếm có, cô sẽ đi đυ.ng Dung Nhân.

Nếu Dung Nhân đi Hiệp hội lính đánh thuê làm việc, trong một khoảng thời gian đều sẽ ở lại, chính mình có thể tìm nơi kín đáo đi nghiên cứu dị năng.

Hàn Dự và Dung Nhân đều đến tinh cầu này, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nơi này tựa hồ còn muốn phát sinh đại sự.

Về điểm này, Tô Tuyền không quá kinh ngạc.

Nếu nhớ không lầm, người thành lập đế quốc-hoàng đế tương lai đang làm giàu ở tinh cầu số 233.

Trong nguyên tác, khoảng thời gian này đang miêu tả nữ chính bị ngược đãi như thế nào, từ lưu lạc trong tay bọn buôn người đến cực phẩm thân thích, cũng không có nhắc tới nội dung khác.

Nhưng mà theo logic, quê quán hoàng đế nên là nơi phong vân.

“Như thế nào?”

Có người đi tới bên người cô, nhàn nhạt mà mở miệng nói: “Cô còn muốn nghe ai nói sao?”

“Xin lỗi.”

Tô Tuyền có điểm xấu hổ, “Tôi với người kia, hoặc là hoà giải kia hai người, đều có điểm mâu thuẫn, aizz, một lời khó nói hết.”

Thanh niên tóc đen quét nàng liếc mắt một cái, “Vậy nói ngắn gọn.”

Tô Tuyền: “?”

Hắn thật muốn nghe?

Nàng còn tưởng rằng hắn căn bản không để bụng đâu.

“Nữ nhân kia.”

Tô Tuyền nghĩ nghĩ, “Hẳn là chính là người treo giải thưởng Ám võng, dù sao hoặc là cô ta, hoặc là người nhà cô ta, nguyên nhân thì có vài loại khả năng.”

“Cô muốn gϊếŧ cô ta?”

Hắn không chút để ý hỏi.

“Tôi rất muốn.”

Tô Tuyền nhún vai, “Nhưng mà cô ta là dị năng giả, ít nhất là cấp 3, thêm đám bảo tiêu kia, tôi cảm thấy đánh không lại.”

Cô thật sự không nhớ rõ dị năng Dung Nhân là cái gì, nhưng khẳng định là dị năng giả, bởi vì đoạn sau nguyên tác có cảnh tượng nữ chính cùng ác độc nữ.

Nữ phụ ác độc bị buộc đường cùng, tâm thái sụp đổ, suýt nữa dùng dị năng gϊếŧ nữ chính.

Chỉ là nam chính kịp thời đuổi tới cứu nữ chính.

Tô Tuyền xem quá nhanh, chỉ biết là dị năng có tính công kích, nhưng khẳng định không quá mạnh, ít nhất vô pháp một kích mất mạng.

“Quan trọng nhất chính là treo giải thưởng không nhất định là bản nhân cô ta làm, cô ta chết, treo giải thưởng Ám võng cũng chưa chắc có thể huỷ bỏ, vấn đề sẽ không giải quyết.”

Tô Tuyền vô ngữ mà nói, “Nếu tôi có thể khống chế tinh thần của cô ta——”

Cô chợt dừng.

Hiện tại, dị năng tinh thần chính mình khẳng định là làm không được việc này.

Cô chỉ có thể khống chế lời nói, hoặc là ảnh hưởng tư duy mục tiêu, còn lâu mới đạt được khống chế hành vi mục tiêu.

Tô Tuyền: “Nhưng tôi có thể phục chế một cái như vậy năng lực.”

“Dị năng tinh thần khống chế hành vi tiêu hao rất lớn, với thể chất của cô, cho dù cô may mắn có thể sử dụng loại năng lực này.”

Hắn nhàn nhạt mà nói, “Cũng cần thiết ở trạng thái toàn thịnh, hơn nữa nhiều nhất một lần, cô sẽ nằm trên mặt đất như bùn lầy.”

Tô Tuyền: “?”

Phản ứng đầu tiên cô là vậy mà hắn thật sự giúp mình phân tích tình huống? Mà không phải châm chọc mỉa mai?

Sau đó, à, nguyên lai vẫn là châm chọc mỉa mai, không có việc gì.

Ngẫm lại lời nói đối phương xác thật phi thường phiền toái.